Tống Lâm đã nhấc chân bước tới, cô đứng đó sững sờ nhìn bóng lưng anh, mặt cô hơi nóng lên khi nghĩ đến việc vừa rồi nắm lấy ngón trỏ của anh.
Ngay sau đó, anh đã vượt qua kiểm tra an ninh, quay lại nhìn lại cô.
Mộ Cẩm Vân mím môi, nhanh chóng nhấc chân bước về phía trước.
Vì mùa hè nên cũng không mặc quá nhiều đồ, cô nhanh chóng vượt qua vòng kiểm tra an ninh.
Sau khi lấy điện thoại di động và vé, cô vừa đi được hai bước thì đã thấy Tống Lâm đang đợi.
Đây là lối VỊP nên cũng không có nhiều người.
Anh đứng đó, toàn thân lạnh lẽo khiến cô cảm thấy người nắm tay cô vừa rồi không phải là anh.
“Mộ Cẩm Vân?” Anh gọi cô khi thấy cô không hề động đậy.
Nghe thấy giọng nói của anh, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nâng chân lên phía trước.
Cô bước đến gần anh, ánh mắt rơi vào tay anh trong vô thức.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vài phút trước, lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình không biết phải đặt tay như thế nào.
Cô không biết Tống Lâm có còn nắm tay không, tay cứng ngắc đặt ở bên cạnh cô, ngay cả tư thế đi đứng cũng có chút kỳ quái.
Đi được khoảng ba mươi giây, người đàn ông trước mặt không có nắm lấy tay cô, Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lâm là một người như vậy, cô thà rằng hắn vĩnh viễn lạnh nhạt với mình còn hơn là hắn tỏ ra dịu dàng với chính mình.
Anh như một đoá hoa cà độc dược bên vách núi, khi hoa nở khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719568/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.