Vừa chợp mắt, Mộ Cẩm Vân nhận được điện thoại của Lợi Tín, đại khái ý tứ là anh ta là đã suy nghĩ cẩn thận nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp lăm.
Bên kia nói rất nhiều, còn nói cái gì mà năng lực của cô rất xuất sắc, nhưng mà một số vấn đề nhỏ, Bla bla…
Mộ Cẩm Vân không xen vào, cô kiên nhẫn lắng nghe, sau đó chờ người kia nói xong: “Cô Vân, cô có còn nghe không?” “Tôi đang nghe đây, quản lý Lý”.
“Tốt rồi, tôi thật sự xin lỗi, chủ yếu vấn đề chính là ở bên tôi, nếu như cô thật sự cảm thấy được…” “Không sao, tôi rất vui được biết ngài. Nếu không có chuyện gì thì cứ như vậy trước đã”.
“Được, được, vậy tôi sẽ không làm phiền cô”.
“Được”.
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân mím mOØI.
Kì thật, cô biết vì sao đối phương đột nhiên thay đổi, rõ ràng là vì Tống Lâm.
Tống Lâm người này, hẳn là nhiều người cũng không muốn mời, dù sao thỉnh về cũng chính là một vị Phật, nếu xảy ra chuyện gì cũng không dễ ăn nói.
Cô không nghĩ nhiều về điều đó, các công ty trong nước đều cố kị với Tống Lâm, cô có thể tìm các công ty liên doanh hoặc các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, chẳng qua là tốn thời gian mà thôi.
Tống Lâm nói rằng anh sẽ đến tối nay, sau khi Mộ Cẩm Vân ăn tối cảm thấy cả người hơi bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Khi cánh cửa được đẩy ra, cô đang ngồi trên ghế sô pha mở TV, nhưng toàn bộ tâm trí của cô đều không đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719562/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.