Cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Lâm một cái, yếu ớt nói: “Tôi tự làm được, tổng giám đốc Lâm.
Vừa rồi quá mãnh liệt nên bây giờ giọng cô đã khàn đi.
Tống Lâm liếc nhẹ cô một cái nhưng không nói gì, anh xoay người bước ra ngoài còn giúp cô đóng cửa lại.
Eo đau nhức, chân thì mềm nhũn, tuy rằng không phải thật sự không thể đi lại nhưng vào lúc này thể lực và tỉnh thần của cô thực sự rất kém.
Cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ càng sớm càng tốt, vì vậy sau khi tắm rửa một lần thì cô đã quấn một chiếc khăn tắm đi ra.
Lúc Mộ Cẩm Vân từ phòng tắm đi ra thì phát hiện Tống Lâm đã không còn ở trong phòng.
Cô đứng ở cửa phòng tắm nhìn căn phòng trống không, thở phào nhẹ nhõm.
Cả người cô đều mệt mỏi, lại leo lên giường ngủ thiếp đi.
Có thể là quá mệt, cơ thể Mộ Cẩm Vân có chút đau nhức nên ngủ không ngon giấc.
Cô buồn ngủ đến mức không mở mắt, cơ thể lại mỏi nhừ khiến cô rất khó chịu.
Trong lúc mơ mơ màng màng dường nhủ cô nhìn thấy Tống Lâm đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa nhìn cô.
Nhưng cô quá buồn ngủ rồi, không mở mắt, cô xoay người lại ngủ thiếp đi.
Tống Lâm nhìn người đang ở trên giường, đưa tay gạt điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì bầu trời bên ngoài đã chói chang.
Vừa mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy eo đau nhức và chân có chút khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719561/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.