Chương trước
Chương sau
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Lâm một cái, yếu ớt nói: “Tôi tự làm được, tổng giám đốc Lâm.
Vừa rồi quá mãnh liệt nên bây giờ giọng cô đã khàn đi.
Tống Lâm liếc nhẹ cô một cái nhưng không nói gì, anh xoay người bước ra ngoài còn giúp cô đóng cửa lại.
Eo đau nhức, chân thì mềm nhũn, tuy rằng không phải thật sự không thể đi lại nhưng vào lúc này thể lực và tỉnh thần của cô thực sự rất kém.
Cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ càng sớm càng tốt, vì vậy sau khi tắm rửa một lần thì cô đã quấn một chiếc khăn tắm đi ra.
Lúc Mộ Cẩm Vân từ phòng tắm đi ra thì phát hiện Tống Lâm đã không còn ở trong phòng.
Cô đứng ở cửa phòng tắm nhìn căn phòng trống không, thở phào nhẹ nhõm.
Cả người cô đều mệt mỏi, lại leo lên giường ngủ thiếp đi.
Có thể là quá mệt, cơ thể Mộ Cẩm Vân có chút đau nhức nên ngủ không ngon giấc.
Cô buồn ngủ đến mức không mở mắt, cơ thể lại mỏi nhừ khiến cô rất khó chịu.
Trong lúc mơ mơ màng màng dường nhủ cô nhìn thấy Tống Lâm đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa nhìn cô.
Nhưng cô quá buồn ngủ rồi, không mở mắt, cô xoay người lại ngủ thiếp đi.
Tống Lâm nhìn người đang ở trên giường, đưa tay gạt điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì bầu trời bên ngoài đã chói chang.
Vừa mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy eo đau nhức và chân có chút khó chịu.
Trong căn phòng yên tĩnh, Tống Lâm không có ở đó, cô từ trên giường ngồi dậy, ngồi rất lâu sau mới phản ứng lại.
Trong cả căn hộ chỉ có duy nhất một mình cô, Mộ Cẩm Vân nhìn qua tủ lạnh và nhận ra có nguyên liệu.
Nhưng chỉ có một mình cô, lười làm nên cô chỉ nấu mì và đập một quả trứng vào là xong.
Cửa phòng sách không đóng, máy tính cũng không có mật khẩu, cô đăng nhập nhập vào hộp thư tìm ra sơ yếu lí lịch của mình và bắt đầu tìm công việc.
Cho dù như thế nào thì với Tống Lâm là một chuyện còn công việc lại là chuyện khác.
Tối hôm qua khi Mộ Cẩm Vân bị vật lộn một hồi, ở bên ngoài trời đã tối nên cô hơi lo lắng, cô lật sách và không ngừng chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách hơn ba giờ đồng hồ và vẫn chịu đựng đến hơn 11 giờ, Tống Lâm vẫn không có động tĩnh muốn về nhà, Mộ Cẩm Vân liền trở về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau cô thức dậy sớm, trời bên ngoài vẫn còn tối nhưng Mộ Cẩm Vân đã dậy rồi.
Cô vốn dĩ muốn đi chạy bộ nhưng nhìn qua tủ quần áo thì thấy không có áo vận động nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Sáng nay, cô có hai cuộc phỏng vấn nhưng thực ra đều không xa, hầu như đều ở gần căn hộ.
Mộ Cẩm Vân ra ngoài vào lúc 8 giờ sáng và đã bỏ lỡ thời gian cao điểm đi làm nên cô đã đến công ty phỏng vấn từ rất sớm.
Lần này phỏng vấn là cho một công ty nước ngoài ở Châu Âu, tối hôm qua cô đã chuẩn bị công việc rất nhiều nhưng chỉ là kinh nghiệm làm việc của người đến phỏng vấn cho vị trí giống cô đều tốt hơn cô, Mộ Cẩm Vân trực tiếp bị gạt đi.
Công ty thứ hai vào lúc mười rưỡi, là một công ty tài chính trong nước.
Không có vấn đề gì với trình độ học vấn của Mộ Cẩm Vân nhưng cũng như buổi sáng, cô thua về kinh nghiệm làm việc.
Công ty phỏng vấn lần này thoải mái hơn một chút vê kinh nghiệm làm việc, sau nửa tiếng hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
“Tổng giám đốc Lâm, công ty của chúng tôi…
Mộ Cẩm Vân rất nhạy cảm đối với hai chữ “Tống Lâm” này, bây giờ nghe thấy có người gọi tổng giám đốc Lâm, dù chưa nhìn thấy người nhưng cô đã run lên rồi.
Kết quả là vừa ngẩng đầu lên thì biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Cẩm Vân đã ứ đọng lại.
“Cô Vân, điều kiện về mọi mặt của cô đều rất..” Người quản lý ở bên dường như vẫn đang nói gì đó nhưng Mộ Cẩm Vân đã không nghe được.
Cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, vô thức nắm chặt túi xách của mình.
Không biết tại sao, Mộ Cẩm Vân có một cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp trên giường.
Môi mỏng khẽ động đậy, anh thản nhiên nói hai chữ: “Qua đây”.
Mộ Cẩm Vân mím môi và nhấc chân đi tới.
Lúc này, những nhân tài ở xung quanh mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn vào người của Tống Lâm, sau đó liền hướng tới trên người Mộ Cẩm Vân.
Người quản lý và phó giám đốc nhìn nhau và trong lòng mọi người đều biết phải làm gì.
“Hóa ra là tổng giám đốc Lâm và cô Vân quen nhau, nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau ăn trưa được không?” Phó tổng giám đốc nói xong thì ánh mắt liền rơi vào trên người Tống Lâm.
Khi đôi mắt đen lướt qua Mộ Cẩm Vân, Tống Lâm nhẹ nhàng đáp: “Ù”.
Mộ Cẩm Vân không thể ngờ rằng bản thân ra ngoài phỏng vấn cũng có thể gặp phải Tống Lâm.
Cô vui mừng vì cô đã từng hỏi trước đây là cô có thể ra ngoài tìm việc làm không và anh cũng rõ rang là đã đồng ý.
Nếu không thì tình cảnh ngày hôm nay, cô thực sự không biết phải kết thúc như thế nào.
Mộ Cẩm Vân cứ ngơ ngác như vậy đi theo vào bữa trưa, cô được xếp ngồi cạnh Tống Lâm, trong bữa ăn vì không có ai tiếp rượu nên rượu ở trên bàn ăn không có ai động vào cả.
Trước đây cô đã làm thư ký của Tống Lâm hơn hai mươi ngày và đã đi theo anh đến hai bữa tiệc, cô cũng biết rằng Tống Lâm về cơ bản là không uống rượu trong bàn ăn.
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh và nhanh chóng, Mộ Cẩm Vân lắng nghe họ đang nói chuyện về một dự án mới và biết rằng đây là nội dung bí mật nên khi ăn xong cô tìm cớ đi vệ sinh.
Cô ở trong nhà vệ sinh khoảng mười phút và cảm thấy thời gian gần hết nên cô mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Bàn ăn đã không còn ai, khi cô đi ra ngoài thì nhân viên phục vụ nói với cô rằng Tống Lâm đang đợi cô ở cửa.
Mộ Cẩm Vân vội vàng bước nhanh đến trước thanh máy, vừa bước ra khỏi thang máy thì cô liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở trước cửa khách sạn.
Cửa sau xe mở và Tống Lâm đang ngồi ở bên trong, có lẽ đã nghe thấy giọng nói của cô nên anh nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Tổng giám đốc Lâm.
Mộ Cẩm Vân gọi anh rồi nhanh chóng lên xe.
“Cô muốn làm ở Lợi Tín sao?” Cô vừa lên xe thì Tống Lâm ở bên cạnh đột nhiên hỏi cô.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn túi xách của mình: “Vẫn chưa quyết định, tôi muốn suy nghĩ thêm”.
“UH”.
Anh trả lời và chiếc xe chậm rãi nổ máy, hai người cũng không nói gì thêm.
Chiếc xe dừng trước căn hộ, Mộ Cẩm Vân gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?” “Xuống xe đi, buổi tối tôi sẽ qua”.
Cô hơi giật mình: “Vâng”.
Mộ Cẩm Vân xuống xe, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình thì nhận ra bên trong toàn là mồ hôi.
Cô hoàn toàn không hiểu ý của câu hỏi vừa rồi của Tống Lâm, là không muốn cô đến Lợi Tín hay là chỉ đơn giản hỏi.
Mộ Cẩm Vân không nghĩ ra, suy cho cùng thì cô cũng không có can đảm đi hỏi Tống Lâm.
Và lúc này, tổng giám đốc của Lợi Tín trực tiếp nhận được cuộc gọi của Lý Minh Việt.
Sau khi cúp máy, trán anh ta hơi đẫm mồ hôi.
Lý Minh Việt nói rất khéo léo nhưng anh ta không phải kẻ ngốc nên đương nhiên hiểu được.
Mộ Cẩm Vân đã từng làm thư ký của Tống Lâm, mặc dù bây giờ cô đã từ chức nhưng là người của Tống Lâm thì ai dám cướp.
Lý Minh Việt không cần nói thì anh ta cũng biết bản thân nên làm như thế nào, Mộ Cẩm Vân này cho dù có tài giỏi thế nào thì họ cũng không dám đòi hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.