Bạch Nhất Phong muốn lên tiếng trách móc cậu bé nhưng thấy cậu bé khóc lóc như vậy lại không đành. Bạch Nhất Phong nhẹ nhàng đi đến chỗ Mạc Nhất Phóng chạm vào vai cậu bé
- Tiểu Phóng!
- Dạ? Hức.
- Con buông cô Tuyết Linh ra trước, bây giờ cô đang bệnh. Nếu con nằm lên người cô như vậy cô sẽ bệnh thêm và sẽ ngủ lâu hơn.
- Nhưng...
- Sao vậy?
- Con muốn baba bế con.
Bạch Nhất Phong nghe vậy thì mỉm cười, rồi anh giang tay ra ôm cậu bé
- Được, baba bế con.
Mạc Nhất Phóng được Bạch Nhất Phong bế trong lòng nhưng anh mắt cậu bé vẫn hướng về Đường Tuyết Linh. Bỗng cậu bé lại khóc lên
- Huhu...nhưng con muốn...hức...cô ấy...bế con.
- Tiểu Phóng!
- Cô ấy nói dối...huhu...cô ấy nói sẽ đồng ý làm mẹ con mà...cô ấy không được ngủ...huhu...mẹ ơi...huhu
Mạc Nhất Phóng bỗng nhiên gọi mẹ khiến cho mọi người lúng túng. Bỗng tiếng máy nhịp tim của Đường Tuyết Linh kêu lên. Mọi người đều nhìn sang thấy tay của cô đang động đậy. Bạch Nhất Phong thấy thế nhanh chóng thả Mạc Nhất Phóng xuống và bấm nút gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ vào khám một hồi thì cũng đi ra và nở nụ cười
- Gia đình yên tâm, rất nhanh cô ấy sẽ tỉnh lại.
- Cảm ơn bác sĩ.
Bạch Nhất Phong nhanh chóng cảm ơn bác sĩ rồi đi vào phòng với Đường Tuyết Linh. Mạc Nhất Phóng vẫn tiếp tục đòi Đường Tuyết Linh phải tỉnh lại. Cậu bé đi đến bên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-la-cua-anh/2440415/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.