Sáng hôm sau, Tử Dạ đã đến công ty từ sớm, sức khoẻ của Mộc Uyển đã khoẻ lên nhiều rồi. Ở tập đoàn Bạch Thị, anh khó hiểu nhìn Dương Quân.
" Sáng sớm chạy đến đây làm gì?"
" Tôi nhớ cậu mới đến"
" Cút"
" Đồ nhẫn tâm! tôi đợi đi ăn trưa với cậu!"
" Không cần"
" Không thì cậu cứ xem như tôi chưa tồn tại ở đây đi! đừng quan tâm đến tôi!"
" Tôi không quan tâm cậu! nhưng cậu làm bẩn ghế của tôi"
" Cậu đồ độc miệng"
" Quá khen rồi"
* Ngó ngó ra ngoài cửa*
" Muốn ngồi ở ngoài sao?"
" Đ..đâu có"
" Cổ cậu sắp dài đến cửa rồi"
" Hứ, nè cậu kêu Thư kí Ngô đi làm coffee cho tôi đi!"
" Bị tàn tật sao?"
" Cậu Aaa! cậu có phải bạn tôi không hả?"
" Không?"
" Được lắm tiểu tử ông đây không thèm chơi với cậu nữa!"
" Không tiễn"
Mục đích cậu ta đến đây là vì muốn gặp mặt Tiểu Ninh thôi, vì không muốn anh xỉa xói nên mới vào viện cớ ngồi trong phòng của anh.
Tiểu Ninh với Dương Quân đã trở thành một cặp rồi, mẹ của Tiểu Ninh cũng rất ưng chàng rể này. Mặc dù anh không biết chuyện họ xảy ra từ lúc nào nhưng khi Dương Quân ngồi ở đây nhưng con mắt thì ở ngoài kia anh cũng đoán được vài phần chuyện của họ.
Đến giờ ăn trưa Dương Quân một lần nữa bước vào phòng của anh rủ anh đi ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-chay-khong-thoat-dau/2927356/chuong-33.html