Thấy cô đã an toàn lên xe, anh cũng trở về công ty, vừa vào phòng làm việc đã thấy Dương Quân lại ngồi ở đây, anh coi như bản thân không thấy gì mà tiếp tục làm việc.
" Khi nãy cậu đi đâu đấy!"
" Gặp vợ"
" Vợ! gọi cô ta cũng ngọt sớt đấy!"
*ánh mắt lạnh dần*
" Ý tôi nhầm thôi hihi!"
* tiếp tục làm việc*
*May quá chút xíu là toi đời rồi*
Sau khi quay về nhà, cô lên phòng cũ của mình để lấy cuốn sổ tay mà cô đã vẽ ra kế hoạch chạy trốn của mình, cũng may Bác Trương không tìm thấy cuốn sổ đó.
"Kế hoạch của mình không biết chừng nào mới tiến triển đây, cứ tiếp tục ở chung với anh ta mình sẽ đổ anh ta mất thôi! mỗi ngày đều thấy gương mặt đẹp trai đó mình cũng áp lực lắm chứ bộ! Haiz! ông trời ơi con phải làm sao đây aaaa"
Sau khi than trời trách đất xong cô đem đi dấu cuốn sổ đó rồi xuống nhà xem có thể phụ giúp gì không, nhưng không một ai muốn cô động vào.
Cô bất lực đi ra ngoài vườn nhìn mấy bông hồng xinh đẹp đó nhớ đến cảnh anh tặng bông cho cô, bất giác miệng nở nụ cười.
Cô ngồi trên xích đu đọc sách, gió thổi nhè nhẹ làm cho mái tóc cô như có gợn sóng, Bác Trương cầm đĩa hoa quả đến thấy cảnh tượng này thầm khen.
* Phu nhân đúng là đại mỹ nhân*
"Phu nhân tôi để trái cây ở đây nha"
" Dạ vâng"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-chay-khong-thoat-dau/2927355/chuong-34.html