Chương trước
Chương sau
Phương Tử Cầm từ phòng tắm bước ra, tóc có hơi ướt ướt, lấy điện thoại xem thì mới có 8 giờ 12 phút, thấy trên thanh thông báo có hiển thị một hộp thư kì lạ nên ấn vô xem, chỉ có hai dòng tin nhắn và một tệp hình ảnh. Nội dung:

【Tình nhân của ngươi đang nằm trong tay ta, cho ngươi thời gian trước 12 giờ trưa ngày hôm nay phải đến biển Đông Lam, nếu đến trễ...ta sẽ cho tình nhân của ngươi nằm trong bụng cá mập】

【Khôn hồn thì đến một mình】

Hình ảnh là Trần Nhược Quân ngất xỉu và bị trói trước sóng biển dâng trào.

Hắn hết sức kinh hoàng, nhìn lại thời gian gửi tin nhắn là 7 giờ 55 phút, bây giờ là 8 giờ 20 phút, ngay lúc này hắn không thể nghĩ được gì nhiều liền cuống cuồng chạy ra khỏi phòng quên luôn cả đóng cửa.

Hắn mở cửa xe, chạy với tốc độ cao nhất, vừa chạy vừa bất an, lòng dạ rối bời không tài nào yên ổn, tim thì đập lên loạn xạ. "Quân Nhi, em không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải đợi anh."

Ở một nơi khác, Lăng Thiên Trì và Dịch Thừa Phong đang ngồi đánh cờ với nhau, cờ bọn họ đang đánh là cờ vây, anh chơi quân đen còn người nọ chơi quân trắng. Trên mặt bàn cờ đầy những chấm nhỏ có hai màu sáng tối nằm lẫn lộn khắp nơi, có vẻ như quân đen nhiều hơn quân trắng.

"Có phải bây giờ anh rất muốn giết chết Lâm Thiến Vy không?" Lăng Thiên Trì đột nhiên hỏi.

Dịch Thừa Phong nhìn chăm chú bàn cờ, hời hợt nói: "Tôi muốn giết cô ta nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ra tay, nói đơn giản hơn là tôi chỉ muốn đuổi cô ta đi cho khuất mắt, con đàn bà này một ngày còn dính líu đến tôi, tôi sẽ vạn kiếp bất phục."

"Tôi đã xem báo chí ngày hôm qua rồi, rất nhanh thôi cô ta sẽ bước chân vào Hằng Viễn giúp đỡ cho Nghiêm Thần đối đầu với công ty anh."

"Hừ, cái đồ ăn cây táo rào cây sung."



Lăng Thiên Trì thản nhiên đặt một quân cờ trắng xuống, nói: "Anh tức giận như vậy cũng chẳng thể làm được gì, hôm nay anh tới đây mục đích chắc không phải chỉ là muốn đánh cờ với tôi thôi, đúng không?"

"Đúng là không có chuyện gì qua mặt được anh, tôi đến đây tìm Diệp Ngọc, cô ấy đâu?"

"Có lẽ đang chơi gì đó ở ngoài vườn, tôi và anh ra đó xem thử."

Nói xong, hắn bỏ cờ đứng lên, anh nhìn theo bóng lưng của hắn một lát sau mới đặt xuống quân cờ của mình, nếu lúc nãy Lăng Thiên Trì không đi thì người thua chắc có lẽ là anh.

Ngoài vườn nắng vàng trải dài khắp sân, không khí vui tươi hơn chỗ phòng khách ngột ngạt lúc nãy rất nhiều. Diệp Ngọc ngồi trên chiếc sofa mây nhựa gọt trái cây một cách thảnh thơi, cô khéo léo cắt ra từng múi nhỏ rồi xếp để vào trong chiếc đĩa tròn trông rất đẹp mắt.

Thấy Lăng Thiên Trì đi đến, phía sau còn có Dịch Thừa Phong, làm cô chán nản chẳng muốn nhìn, hai người đàn ông này tuy khác vẻ bề ngoài nhưng bên trong đều y chang nhau, cùng một loại cặn bã.

"Em sao vậy? Hễ cứ nhìn thấy bọn anh là mất hết tự nhiên." Lăng Thiên Trì nói.

"Tìm tôi lại có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì thì không được tìm em à? Còn nhớ giao kèo của hai chúng ta chứ, tôi tìm em là để nghe đáp án." Dịch Thừa Phong nói.

"Sao hôm qua anh không tới?"

"Hôm qua tôi bận đột xuất nên không tới được. Sao? Mới không gặp có một ngày em đã nhớ tôi như vậy rồi à?"

"Dịch Thừa Phong, anh nói chuyện có thể có liêm sỉ một chút được không vậy? Anh không thấy xấu hổ nhưng tôi thì có đó."

"Không được, tôi chính là vô liêm sỉ như vậy, em thích thì thích, không thích cũng phải thích."

"Anh...ở đâu ra cái luật đó vậy?"

"Từ tôi mà ra, những lời tôi nói đều là luật."

"Tôi không đấu khẩu với anh nữa, còn nói chuyện với anh chắc tôi sẽ tức chết mất."

"Vậy chuyện em đã hứa với tôi, bây giờ có thể cho tôi nghe đáp án rồi chứ?"



"Khoan đã, hai người các người tính cho tôi ra rìa à? Rốt cuộc thì giữa các người có giao kèo gì?" Lăng Thiên Trì giả vờ không biết.

Dịch Thừa Phong không trả lời, cố ý nhường cho Diệp Ngọc nói. "Ừm...giao kèo chính là anh ấy nhờ tôi làm người mẫu giúp anh ấy lấy lại chiếc ghế tổng giám đốc, nếu tôi đồng ý thì anh ấy sẽ cho tôi tất cả những gì tôi muốn."

"Vậy em đã đồng ý?"

"Tất nhiên là tôi đồng ý rồi, điều kiện tốt như vậy mà không làm thì đúng là còn ngu hơn cả kẻ ngu."

"Ha ha ha, tốt lắm. Tôi biết em sẽ đồng ý mà." Dịch Thừa Phong thỏa mãn cười.

Lăng Thiên Trì cau mày không vui. "Tại sao? Anh cũng cho em tất cả mọi thứ mà, nào có thua kém gì anh ta?"

"Có." Diệp Ngọc đứng dậy phối hợp cùng hắn diễn vở kịch: "Có một chuyện anh làm tôi rất đau lòng, đó là anh luôn coi tôi là Cố Tiểu Ngọc, anh đối xử tốt với tôi chẳng qua là vì dung mạo tôi giống cô ta, còn Dịch Thừa Phong ngay từ lần đầu tiên gặp tôi anh ấy đã hỏi tôi là ai, anh ấy không có xem tôi là Tiểu Ngọc giống như anh."

Thấy Lăng Thiên Trì im lặng không trả lời, Diệp Ngọc đi qua đứng bên cạnh Dịch Thừa Phong thân mật ôm tay anh. "Tôi đông ý, tôi sẽ giúp anh, nhưng anh không được nuốt lời, tôi muốn cái gì anh cũng phải cho tôi cái đó."

"Được được, không nuốt lời, không nuốt lời. Em yên tâm." Anh trấn an Diệp Ngọc xong rồi nhìn qua người kia, nói: "Lăng Thiên Trì, bây giờ tôi có thể đưa người phụ nữ của anh đi rồi chứ, hửm?"

Hắn làm ngơ coi như không nghe thấy anh nói gì, vẫn nhìn chăm chú Diệp Ngọc, nói: " Tôi hỏi thật lòng, em thực sự muốn đi với anh ta sao?"

Diệp Ngọc cảm thấy câu hỏi này có chút kì lạ, nhưng không hề do dự mà đáp rất nhanh. "Tôi đi với anh ấy, không phải vì anh ấy có thể cho tôi tất cả mà là vì anh ấy không có coi tôi là Tiểu Ngọc, thứ tôi cần chính là ở điểm này của anh ấy, anh không hiểu đâu."

Cô né đi ánh nhìn của Lăng Thiên Trì, nắm tay của Dịch Thừa Phong, nhỏ giọng: "Mình đi thôi."

"Được, tôi đưa em đi."

Anh cố ý đan chặt tay với Diệp Ngọc, đưa cô đi lướt qua người đàn ông kia, hắn quay đầu lại nhìn hai người họ kề sát bên nhau mà lòng nặng nề khó chịu, rốt cuộc thì hắn bị làm sao vậy?

Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Hắn đưa tay vào túi áo lấy điện thoại ra nghe, dáng vẻ bây giờ vô cùng lãnh đạm.

"Tôi nghe đây."



"Chào Lăng minh tinh, tôi là người bên cạnh đạo diễn Dương Đại, muốn nói cho anh biết là đã tìm được nữ chính thích hợp cho dự án truyền hình cổ trang Yên Chi Truyện rồi."

Lăng Thiên Trì nghe xong khẽ nhăn mài. "Cái gì mà tìm được nữ chính? Không phải nữ chính đã xác định là Tô Tuyết Liên rồi sao?"

"Không phải, không phải! Đạo diễn cho cô ta diễn thử một đoạn ngắn trong nguyên tác, sau đó nói Tô Tuyết Liên không thích hợp để diễn vai Yên Chi, rồi suy xét lại người được ông ấy chọn là Lục Hồng Vũ."

Lục Hồng Vũ? Lại là con đàn bà này, rõ ràng là có rất nhiều tài nguyên tốt nhưng lúc nào cũng giở thủ đoạn hèn hạ đi tranh giành vai diễn với người khác.

"A lô, Lăng minh tinh, anh đâu rồi, còn ở đó không vậy?"

"Tôi ở đây, cảm ơn anh đã cho tôi biết, chuyện này cứ thuận theo ý của đạo diễn đi, tôi không có ý kiến. Tôi hơi mệt, xin phép cúp máy trước."

Tút...

Lăng Thiên Trì ngồi xuống ghế, đặt di động lên bàn. Không hiểu vì sao lúc này đến cả một chút sức sống hắn cũng không còn.

Người phụ nữ tên Lục Hồng Vũ này trước kia từng là bạn của Cố Tiểu Ngọc, cô ta rất yêu hắn, tỏ tình với hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị hắn phũ phàng từ chối.

Loại người như Lục Hồng Vũ hắn nhìn một cái là ra hết tâm địa rắn rết của ả, khi biết ả là bạn của Tiểu Ngọc hắn vẫn luôn khuyên nhủ cô gái đó hãy tránh xa Lục Hồng Vũ, nhưng Tiểu Ngọc không nghe vẫn coi ả là bạn, đối xử tốt với ả.

Mà Lục Hồng Vũ sau khi biết người mà Lăng Thiên Trì âm thầm yêu thương là Cố Tiểu Ngọc thì luôn mang trong lòng tâm niệm xấu, chỉ muốn Cố Tiểu Ngọc vĩnh viễn biến khỏi thế gian, không tranh giành hắn với ả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.