Chương trước
Chương sau
Đến khi Hà Thục Huyên về lại dinh thự thì đã nhìn thấy người làm đều ra ngoài hết, với năng lực xã giao thì lúc sáng cô đã hỏi rõ mồn một về tính cách và một số quy tắc của người chồng này. Chỉ cần nhìn số người làm bị đuổi ra ngoài là cô cũng biết anh đã về nhà. Dù sao cũng kết hôn rồi nên cô cũng không ngại mà đi thẳng vào trong nhà.

Chỉ vừa nhìn thấy Yến Cẩn Uy cùng Phong Vinh thì cô cũng đưa tay chào một cái, sau đó liền muốn chuồn nhanh lên phòng, nhưng rất nhanh Yến Cẩn Uy lại nhìn cô, nói:

- Phu nhân, em đi đâu mà gấp vậy? Đến đây ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với em đây.

Cái giọng nói này tuy nhẹ nhàng, dịu dàng đó... Nhưng sao Hà Thục Huyên lại cảm thấy có chút bất an vậy ta, chẳng lẽ là cô quá đa cảm rồi? Rồi thì cho dù có muốn viện cớ thì cô cũng không biết nên viện cớ gì để chạy đây, thôi thì đành ngồi xuống vậy.

Nhưng lúc này thì Hà Thục Huyên mới quan sát được Yến Cẩn Uy ở khoảng cách gần như vậy, trước kia cô từng nghe đến tên anh với một cái gì đó rất lấp lánh, đó chính là hào quang của nhân vật chính. Vì cha mẹ của anh đã qua đời, Yến gia lại là một dòng tộc với nhiều năm lịch sử oai hùng, ấy vậy mà anh lại có thể chèo chống Yến gia ngày càng vững mạnh, đến bây giờ thì anh vẫn là đường chủ nhà họ Yến và mọi người hay gọi anh bằng cái tên "Yến gia", tựa như là một sự tôn trọng tuyệt đối dành cho anh vậy.

Chỉ là cô không hiểu lắm, mới một người nói tài liền có tài, nói sắc cũng sắc... Vậy lý do gì anh phải chấp nhận liên hôn với một Hà gia nhỏ bé chứ? Càng nghĩ Hà Thục Huyên càng thấy khó hiểu.

Cơ mà cô có cái tật, đó là khi đang chăm chú nghĩ gì đó thì sẽ bất giác nhíu mày, vốn cô không có ý gì, nhưng cái tật này lại giống như cô đang bày tỏ thái không vui với người đối diện, nên nhiều khi cô cũng hay bị mắng vì chuyện đó. Hiển nhiên lúc này Yến Cẩn Uy cũng nhìn ra cô gái trước mắt đang nhíu mày, làm anh còn tưởng anh sai ở đây, nhưng rồi sau đó Yến Cẩn Uy liền hắng giọng ho một tiếng, rồi đưa mắt nhìn cô, nói:

- Lúc sáng này tôi có thấy em tiêu một lượng tiền khá lớn, không biết...

- À, tôi mua người đó.

- Mua người?

Một người đã có chồng lại thản nhiên nhắc đến chuyện mua người trước mặt chồng mình? Hà Thục Huyên này thật sự muốn chọc tức anh đúng không?



- Đúng rồi, vốn dĩ tôi chỉ định đến buổi đấu giá tìm một chiếc ghim cài áo, nhưng thấy bọn họ đáng thương quá nên tôi mua luôn.

Nghe đến đây thì mi mắt của Yến Cẩn Uy cũng có chút giật giật, chỉ vì nhìn họ có chút đáng thương liền mua họ về? Nhưng cô có biết rằng chuyện đó sẽ rất dễ bị đàm tiếu hay không? Đặc biệt hơn nữa đó chính là với thân phận phu nhân nhà họ Yến hiện tại thì cô sẽ càng dễ trở thành trung tâm của những cuộc tàn bán hơn.

Nhưng còn chưa đợi Yến Cẩn Uy lên tiếng trách móc cô thì Hà Thục Huyên đã đứng dậy, rồi lục tìm gì đó ở trong túi. Khoảng một lúc sau thì cô lại chủ động đi đến chỗ của anh, rồi cúi người xuống, cái hành động bất ngờ đó cũng khiến cho Yến Cẩn Uy phải giật mình, đến Phong Vinh bên cạnh cũng trở tay không kịp, trong lòng cũng thầm cầu phúc cho cô gái lớn gan này. Vài phút sau đó thì Hà Thục Huyên cũng bước lùi lại mấy bước, còn nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười nói:

- Thật ra tôi cũng không biết anh có thích cái này hay không... Chỉ là tôi nghĩ nếu như anh đeo đó thì sẽ rất đẹp, quả nhiên tôi nghĩ đúng rồi. Yến gia, quà cho anh đó.

Dứt lời thì Hà Thục Huyên cũng nhanh chóng phóng xe chạy mất, bỏ lại Yến Cẩn Uy với gương mặt ngơ ngác chưa hiểu gì. Nhưng rồi anh lại đưa tay chạm vào chiếc ghim cài áo kia, hóa ra cô đến buổi đấu giá là vì muốn mua quà tặng cho anh, bất chợt trong lòng của Yến Cẩn Uy lại cảm thấy có chút ấm áp, có lẽ từ khi cha mẹ qua đời cho đến bây giờ thì anh chưa từng cảm nhận được sự quan tâm này... Không ngờ nó lại đến từ vị trí của người vợ mà anh cho rằng cô chỉ là vợ hờ của mình mà thôi.

Phong Vinh ở bên cạnh cũng nhìn ra được sự vui vẻ trên gương mặt của Yến gia, nhưng cậu ta lại không biết nên chê Yến gia phòng ngự quá kém, hay nên khen phu nhân rất giỏi xoay chuyển tình thế đây. Vốn dĩ vừa rồi ở công ty Yến gia vẫn còn rất tức giận, thiếu điều là ly hôn ngay lập tức, ấy vậy mà phu nhân chỉ mới tặng quà một chút liền biến thành viên kẹo ngọt ngào tỏa sáng bling bling rồi nè.

- Yến gia... Vậy chuyện mà ngài nói ở công ty thì sao ạ?

- Không cần điều tra nữa, à đúng rồi... Hà Thục Huyên này đã tốt nghiệp chưa?

Phong Vinh lúc này lại tìm lại tư liệu của Hà Thục Huyên, nhưng ngay khi đọc xong thì cậu ta liền kinh ngạc, nói:

- Đã... Đã tốt nghiệp rồi... Cách đây sáu năm phu nhân đã tốt nghiệp rồi.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.