"Phong Ký Nương Chùa Quy Diệp?" Ánh mắt Lôi Sát lạnh lùng tràn đầy hoài nghi, không biết sao nữ tử hành vi phóng đãng này lại biết Từ soái: "Một nữ tử như ngươi, sao lại sống nhờ trong chùa?"
Không đợi Phong Ký Nương trả lời, hắn đã xoay người nói với Diệp Hình Tư: "Thập nhất lang, đối chiếu ghi chép trong hộ tịch của nàng ta."
Diệp Hình Tư lật hộ tịch trả lời: "Trong này ghi nàng hành nghề ngỗ tác, không cha không mẹ, sống nhờ ở chùa Quy Diệp ngoài thành, đặc điểm nhận dạng là vành tai trái của nàng ta có một nốt ruồi son......"
Lôi Sát còn muốn hỏi, Phong Ký Nương đã tiến lên một bước, vén tóc ra sau tai nghiêng mặt, ôn nhu cười hỏi: "Phó soái có muốn nhìn kỹ không?"
Lôi Sát xụ mặt trách mắng: "Quả thực không thể hiểu được, mười ngón tay ngươi thon dài như vậy làm gì có nửa phần dáng vẻ vất vả của nghề thấp kém này?"
Đơn Cái ở bên cạnh thấy thú vị liền ôm cái chân thối của mình cười lớn, bị Diệp Hình Tư lườm cho một cái mới hậm hực im tiếng.
Phong Ký Nương lại không tức giận, nàng thi lễ: "Trong lòng lang quân nghi ngờ nô gia cũng không sao cả, nhưng chẳng lẽ đến Từ soái lang quân cũng không tin?"
Lôi Sát á khẩu không trả lời được, hắn dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ lệnh của Từ Tri Mệnh, cất kỹ thư tiến cử vào trong ngực không vui mà phân phó sai dịch thu dọn một gian nhà, sai Đơn Cái cầm bức họa canh giữ ở cửa thành tra khám người qua lại khả nghi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-mong-cuu-but/438829/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.