Edit: Y Giai
Một hồi tắm rửa từ lúc mặt trời lặn tới khi ánh trăng treo cao, Phù Lạc lúc này mới nhớ tới hắn nói cái gì mà vội vã lên đường, căn bản chính là lừa phỉnh, ở đây nào có ý tứ vội vã lên đường chứ.
Long Hiên đế ở trong xe ngựa tự nhiên đọc sách, Phù Lạc thì ở trong lòng mưu sát hắn nghìn lần, mỗi lần đa dạng chồng chất, không hề theo lặp lại.
Ánh mắt lại chiếu tới miếng ngọc bội đeo ngang hông Long Hiên đế. Nó không phải đã bị mình lấy rồi à? Tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn. Ngày đó sau khi không hỏi mà lấy quả thật trong lòng bất an, nhưng rất lâu không thấy hỏi đến, cho nên nghĩ rằng đó chỉ là trang sức tầm thường, hắn không cẩn thận đánh mất cũng không quan tâm.
Hôm nay lại nhìn thấy hắn đeo, Phù Lạc có chút kinh hãi, tay lại ngứa.
Đoàn người đi đường suốt đêm, ngày thứ hai đúng ngọ cuối cùng đã tới thành Hằng Thanh.
Chênh lệch thành thôn ở cổ đại xem ra cũng rất xa.
Cả tòa thành đều rộn ràng, lầu ngọc trong rừng, rất náo nhiệt.
Xe ngựa đi vào trong thành, vòng qua quảng trường phồn hoa nhất, chạy nhanh về hướng một gian khách điếm hẻo lánh, quy mô không nhỏ, nhưng không thể so với gian “Phi Lai Cư” tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ trong nội thành kia.
Phù Lạc thật không ngờ Long Hiên đế lại có thể không lựa chọn vào ở loại khách sạn xa hoa cấp năm sao này, ngược lại đi tới một gian “Duyệt Lai Khách Điếm” bậc trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lac/1612121/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.