Edit: Y Giai
Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại đã sớm không thấy Long Hiên đế, Bích Ngô Lộng Ảnh hầu hạ nàng rửa mặt.
Phù Lạc quay đầu nhìn giường mình ngủ, cùng gian phòng mộc mạc này không hòa hợp chút nào. Chăn nệm gấm, chi phí so với trong cung cũng không thể kém.
“Phu nhân, đây đều là từ trong nhà mang theo, gia sợ phu nhân không có thói quen thô nhám ở bên ngoài.” Bích Ngô nhạy bén giải thích cho đáy lòng nghi hoặc của Phù Lạc.
Chẳng qua đây quả thật đã khiến Phù Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thực sự không có thói quen nằm lên trên giường đệm ở bên ngoài mà không biết có những ai từng ngủ qua.
“Gia, cũng rất đau lòng phu nhân chúng ta.” Lộng Ảnh xinh đẹp nói.
Phù Lạc quay đầu qua, đúng là cái loại gọi là “Đau lòng” này, cũng có người cái gọi là ôn nhu, khiến nữ nhân hậu cung muốn chết muốn sống, lúc yêu thích, thì coi trọng như châu báu, lúc không thích thì vứt bỏ như giày cũ, nhưng cho tới bây giờ đều không phải thứ cần thiết.
Phù Lạc phiền lòng một trận.
Bích Ngô Lộng Ảnh thấy thần sắc nàng không tốt, cũng không dám nói cái gì.
Phù Lạc xuống lầu liền chứng kiến ba người Long Hiên đế ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, tiểu nhị bưng lên bánh bao và cháo nóng hổi. Nhưng trong khoảnh khắc nàng đi xuống lầu, phòng ăn vốn ồn ào nhất lời im lặng không tiếng động.
Khách nhân đang ngồi đều nhìn lăng lăng vào Phù Lạc đang đi xuống, thời gian trong nháy mắt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-lac/1612120/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.