Màn xe màu tímđẹp đẽ bị xốc lên, chỉ thấy người bên trong mặc một bộ đồ màu tím, tócdài màu đen tùy ý phất ngang qua vành tai sải dài xuống dưới, dưới đôilông mày dày rõ nét là một đôi con ngươi màu ngọc lưu ly mông lung sương mù. Làn da trắng nõn, thoạt nhìn mịn màng như lớp màng mỏng của trứngchim.
Lông mi dày cong như cánh bướm, làn môi khêu gợi đỏ sẫm hơi cong cong.
Trong tay cầm một cây quạt màu tím vàng, trông hắn càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.
Tên sơn tặc cầm đầu nhất thời nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kẽrung động, nhưng lập tức trong mắt lại thoát lên vẻ thất vọng.
Mẹ nó, bộ dạng đẹp như thế mà lại là một tên nam nhân, thật đúng là phí phạm của trời a! Đáng tiếc, thật sự là rất đáng tiếc.
Con ngươi sắc ngọc lưu ly của nam nhân kia nhìn về phía sơn tặc hung hãn, có chút sợ hãi nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
”Chúng ta muốn đánh cướp, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Sơn tặc đầu lĩnh kia nói.
Ai biết nam nhân này lại dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: “À! Ta vừa rồi không có nghe thấy, các ngươi lập lại lần nữa đi!”
Lập lại lần nữa, hắn ta nghĩ rằng mình đang xem hát hí khúc sao?
Đầu lĩnh sơn tặc lộ ra bộ dạng hung ác, nói: “Ngươi xuống xe ngựa cho ta,chúng ta muốn cướp tất cả đồ đạc trong xe ngựa này, trên người ngươinữa, có đồ gì quý giá thì lấy hết ra đây.”
Tên tiểu bạch kiểm này rốt cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-thinh-vao-o-hau-cung/254453/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.