Từ bên trong truyền ra âm thanh một người trẻ tuổi, kinh thường nói: “Nàng ta đã bị sài quá, bổn thiếu gia kinh thường chạm vào.”
Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn phía nam tử trong phòng giam, quần áo đã sớm biến thành màuxám, mặt mũi không nhìn thấy rõ lắm, tóc tai rối bù, có vẻ như người này vào trong này ở đã rất lâu rồi.
”Hử! Sài quá rồi sao?” Mặc Sĩ Vô Tâm thầm thì nói.
”Người đến, đem nước lạnh hất vào cho nàng ta tỉnh lại, tiếp tục.” Mặc Sĩ Vô Tâm lạnh lùng nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Mộng, nói.
Thị vệ đem Mặc Sĩ Vô Mộng lôi ra ngoài, Mặc Sĩ Vô Tâm đứng ở cửa phòng giam trêu tức nhìn người đang ở bên trong.
Tề Lạc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, quần áo trang phục cung đình đạmmàu tím, tóc buộc lên cao, búi thành kiểu dáng lưu vân khế, lại đínhđính thêm vài bông hoa năm cánh, trên người tản ra loại cảm giác nhưđang thong dong nắm giữ thiên hạ trong tay.
Làn da trắng lõngiống như màu trắng gốm sứ thượng đẳng, con ngươi thâm thúy lạnh lùng ấy lại lộ ra quyễn rũ câu hồn, chẳng khác nào một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, thế nhưng cũng mang lại một cảm giác giống như ma nữ đến từ địa ngục.
Vẻ đẹp của nàng là một tổng hợp hoàn mĩ trái ngượcnhau, thế nhưng nó lại càng thêm có sức quyến rũ, làm cho người ta cảmthấy lóa mắt đui mù.
Hắn rõ ràng cảm giác được nàng đứng ở nơi đó như biến nơi đó thành một mảnh thiên địa độc lập, làm cho hắn có loạixúc động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-thinh-vao-o-hau-cung/254448/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.