Editor: Be Bup Quy
Lại một ngày nữa trôi qua, Mặc Sĩ Vô Tâm toàn thân đau nhức gian nan tỉnhdậy. Cảm giác được mí mắt nặng trĩu, tình cảnh tối qua thật sự là quáđiên cuồng. Thoáng nhìn ra bên ngoài, chợt nhìn thấy Tu đang quỳ ở bênngoài, không biết đã quỳ ở đó bao lâu, con ngươi trong mắt càng ngàycàng sâu thẳm.
Tu nhìn thấy Mặc Sĩ Vô Tâm tỉnh lại, liền đemthanh kiếm phệ hồn đặt ở trước mặt, nói: “Tối qua thuộc hạ đã quá to gan đụng chạm công chúa, tội đáng chết vạn lần, xin công chúa hãy ban chocái chết.” Trong đôi mắt ngăm đen hoàn toàn là bình tĩnh, không có vẻ gì giống như là sợ hãi khi đang gần kề cái chết.
”Chết ư, ngươi cho rằng ngươi chết đi liền có thể nhận được sự tha thứ của ta sao?” Âmthanh ma mỵ rơi vào trong tai Tu, khiến Tu ngây ngẩn cả người, nhìn lênkhuôn mặt đã nhìn suốt mười bốn năm của Mặc Sĩ Vô Tâm.
Rõ rànggiống nhau như đúc, nhưng lại làm cho hắn cảm giác được có chút gì đóbất đồng, trên khuôn mặt nét trẻ con hay khe khẽ cười đều bị phủ lấp đi, chỉ còn lại một cảm giác mãnh liệt cùng ma mỵ, trong giọng nói thiếumất một phần nhu hòa, lại tăng thêm một phần lãnh khốc.
”Tu không cầu công chúa tha thứ, chỉ mong công chúa có thể quên hết những chuyệnvừa mới xảy ra, trở lại một cuộc sống giống như lúc trước.” Hắn biếtcông chúa đang rất đau lòng, nhưng hắn cũng chỉ đành bất lực.
”Tu, ngươi nói quên là có thể quên được hay sao?” Lời nói của Mặc Sĩ Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-thinh-vao-o-hau-cung/254447/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.