" Phụ hoàng vạn an."
" Phụ hoàng." Ân Ly đề phòng lại cố ý tránh xa Minh Luân một chút, y tươi cười: " Người đến từ lúc nào a?"
Minh Hạo lạnh giọng: " Vừa đủ để nghe thấy ngươi nói trông thấy trẫm tức giận khiến ngươi vui đến đâu."
" A...Thật ra...!"
" Ân nhi."
Nghe một tiếng gọi của hắn đã cảm thấy rùng mình, y đáp nhỏ: " Phụ hoàng?"
" Lại đây."
Không phải bình thường nha, phụ hoàng như vậy không thể đùa cợt. Ân Ly nghĩ liền lui lui lại phía sau vài bước: " Ân... Ân nhi còn phải đi gặp Lý thái phó trả bài, nên là...!"
" Còn muốn chạy?" Hoàng đế thân thủ thật nhanh ngay lập tức đã bắt được kẻ đang muốn quay đầu bỏ chạy. Minh Hạo nhẹ nhàng nâng Ân Ly vác ngang trên vai mình: " Ngươi muốn thấy trẫm tức giận mà không thể hả giận lắm chứ gì, để ngươi xem một lần trẫm làm sao dùng ngươi để hả giận?"
" Không a phụ hoàng, không phải mà." Ân Ly vùng vẫy tay chân nhưng không có tác dụng, y lúc này lại nhìn đến Minh Luân đang quỳ dưới đất: " Đại ca... đại ca cứu đệ...!"
" Còn dám cầu cứu?"
Cung Minh Luân nghe tiểu đệ bảo bối của mình lớn tiếng cầu cứu, hắn trước nay luôn biết phân nặng nhẹ nhưng lại cả gan lên tiếng: " Xin phụ hoàng bớt giận, Tiểu Thập không hiểu chuyện mới nói linh tinh."
" Ở đây không có việc của ngươi, lui xuống."
" Phụ hoàng."
" Trẫm nói ngươi lui xuống."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-cua-ta-la-tuyet-doi/2232545/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.