" Tại sao lại như vậy?" Ân Ly nhìn cơ thể đã ngủ say sau hai năm của mình lại có thể cử động và nói chuyện, y đứng chết một chỗ mà không thể tìm ra được lý do.
" Ngươi là ai?" Thân thể nhìn đến hướng của Ân Ly, y trông ra cũng ngạc nhiên không kém. Một hồi sau người không rõ nguồn gốc kia lại lên tiếng như vừa làm lạ vừa hỏi: " Chúng ta thật giống nhau."
" Giống sao?" Ân Ly không còn tỏ ra quá hoảng sợ nữa, y đã suy nghĩ có thể nào mình thật sự đã tỉnh lại, còn đây chỉ là một ý thức nào đó hay không. Nhìn đôi bàn tay mờ ảo khi đưa ra phía trước, y không cho rằng mình chỉ là do tưởng tượng mà tạo nên. Ân Ly nghiêm mặt nhìn cơ thể của mình đang ngồi trên giường: " Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
" Ùm." Kẻ lạ nọ ngập ngừng không biết có nên nói, y một hồi lại khó khăn xác nhận: " Không rõ ràng lắm... giống như đang nhìn thấy một hồn ma vậy."
Thân thể và linh hồn cùng nhau trò chuyện thế này cũng thật kỳ lạ, ít nhất Ân Ly cũng xác định kẻ đến trong thân xác mình dường như không hề cố ý, mà cũng không có ý gây hại gì. Như vậy cố bình tĩnh, không hiểu sao trong lòng y lại có cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều: " Ta... đã như thế này hai năm rồi, ngươi là người đầu tiên có thể nhìn thấy và nói chuyện."
Kẻ nọ chợt nở nụ cười: " Chúng ta có duyên chăng?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hoang-cua-ta-la-tuyet-doi/2232468/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.