Y tá vâng dạ và cầm lọ hoa vào phòng tắm.
Phù Hiểu hỏi: “Hôm nay chân anh còn đau không?”
“Tiêm thuốc tê rồi, đau cái nỗi gì?”
“Chân này hở?” Đường Học Chính bước lên trước một bước, đùa ác bằng cách chọc hai phát vào chiếc đùi đang băng bó của thằng bạn, mẹ nó chứ, ai bảo ngày trước khi anh bị thương nặng, nằm chết dí trên giường, thằng này dám vẽ rùa lên người anh.
Khóe miệng Mạc Vu Phi giật giật, đúng là sông có khúc, người có lúc mà.
“Đường Học Chính!” Phù Hiểu không ngờ là anh lại trẻ con đến vậy.
Thái độ ‘bảo vệ’ đấy của cô làm vị đại thiếu gia nào đó phật ý, “Chẳng phải là tiêm thuốc tê rồi ư?”
“Không sao đâu, tôi quen rồi.” Mạc Vu Phi gượng gạo cong môi cười, trưng cái vẻ mặt người bị hại ra.
Phản ứng của Đường Học Chính là đạp thêm cho anh một đạp nữa.
Phù Hiểu chưa được nhìn cảnh hai gã ‘bạn tồi’ đó ‘ngồi chơi’ với nhau bao giờ, cô bó tay với hai ảnh luôn, nhưng công nhận là xem cảnh ‘hai ảnh ngồi lại với nhau’ cũng khá thú vị.
Ba người tán gẫu được mấy câu thì ba người đẹp kia cũng dọn hoa xong. Ba cô nàng đó rất biết điều, xong việc là chui luôn vào phòng khách nhỏ cạnh đó ngồi với nhau. Thấy Phù Hiểu định ở thêm một lúc nữa, Đường Học Chính gọi y tá vào, bảo: “Cô đi lấy thêm một chiếc giường bệnh nữa vào đây.”
“Anh cần giường làm gì?” Phù Hiểu thắc mắc.
“Anh nằm nghỉ một lúc đã.” Từ lúc đặt chân đến Thượng Hải hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220763/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.