Có một thành ngữ là: ‘đàn gảy tai trâu’; Có một loại người là: ‘trẻ con không bảo được’. Hôm nay thì Phù Hiểu đã thấu hiểu sâu sắc đạo lý trên.
Vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, cô vẫn muốn tìm một chiếc xe màu đen chẳng phải của hãng xe cao cấp nào. Nhưng, giống như bất kỳ một người bình thường nào khác bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà này, ngay giây đầu tiên, đôi mắt cô đã bị thu hút bởi một chiếc siêu xe cực kỳ phong cách đậu sát thềm, còn giây thứ hai, thì đôi mắt cô lại bị thu hút bởi một người đàn ông tuấn tú vận chiếc T-shirt hàng may thủ công màu đen bằng chất liệu bông, anh chàng đó buông suông áo chứ không sơ vin và anh đang đủng đỉnh hút thuốc chờ đợi ai đó.
Chiếc Rolls Royce[1] đó là ảo ảnh đấy hả! Làm việc trong tòa nhà này toàn là thành phần trí thức có thu nhập cao, thế mà khi nhìn thấy chiếc xe thể thao trong mơ đó vẫn không khỏi nuốt nước miếng. Xe đó không phải hễ có tiền là mua được đâu nhé!
Có phải người đàn ông ngồi trong xe đó quá mức Cao-Phú-Suất rồi không! Một đám đàn ông không khỏi ghen tỵ, thầm nghiến răng.
Và các bạn có thể dễ dàng hình dung ra phản ứng của đám phụ nữ ở đó – trừ Phù đại tiểu thư của chúng ta.
Như bình thường, cô nhất định sẽ vờ như không biết cái anh chàng đó và bắt xe taxi đi về luôn, nhưng hôm nay thì khác, có tận hai ôn thần đang kè kè sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220762/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.