Anyway, tác giả thắt nút và mở nút rất tuyệt, mình thích tính cách của Phù Hiểu cực ý, các nhân vật trong truyện cũng không ai xấu cả. Mẹ Chính ca cũng rất đáng yêu, một quý bà đúng nghĩa và cũng là người tốt, những gì bà làm cũng vì bảo vệ con trai bà, có thế thôi…
Còn Phù Hiểu, như cô từng nói với Đường phu nhân khi bà hỏi cô tại sao cô lại quen Đường Học Chính: “Tôi ước gì tôi chưa bao giờ biết anh ta.” Cô đã gửi gắm trên người người đàn ông ấy cả tất cả hận thù và yêu thương, anh của hôm nay là công đức của cô nhưng cũng là tình kiếp của cô. Tất cả những gì quý giá nhất của cô hoặc bị anh cướp đoạt hoặc là cô tự nguyện dâng hiến cho anh. Liệu anh có xứng với sự hy sinh cô đã dành cho anh hay không )
Đường Học Chính lao xuống lầu 1, trán đầm đìa mồ hôi, nhìn chung quanh nhưng chẳng thấy bóng cô.
Phù Hiểu đã chạy đến ga tàu điện ngầm gần đó rồi. Cô còn khoảng hơn mười tệ tiền lẻ trong túi, cô mua một vé, rồi như người mất hồn hòa vào đám đông đi qua cổng soát vé. Ngắm những đoàn tàu réo còi vút qua, cô vô thức lên một chuyến tàu. Ga này không đông lắm, khi cô lên vừa hay có người đi xuống, thế là cô có một chỗ ngồi.
Cửa tàu từ từ đóng kín, còi tàu réo vang, đoàn tàu lao về phía trước, mới đầu thì chậm, sau đó mới nhanh dần. Tàu như một dải sáng trong lòng đất tối tăm, đẹp một vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220724/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.