“Nếu thế thì thôi vậy.” Bà Dương gật đầu vẻ thất vọng, “Lần sau đến chơi đừng ở khách sạn nữa nhé, nhà cô chú vẫn có phòng trống.”
“Vâng, cám ơn cô.”
Ông Dương càng nhìn người thanh niên lịch sự, nhã nhặn trước mắt càng cảm thấy hài lòng, ông suy nghĩ một lát, hỏi: “Tiểu Đường, gia đình cháu làm gì? Có nhà ở Bắc Kinh không?”
“Cả gia đình cháu đều ăn lương công chức, có một hai căn hộ ạ.”
Bà Dương không hiểu vì sao đột nhiên chồng bà lại hỏi vấn đề này, cứ y như lúc điều tra về gia đình của Tiêu Nhiên hồi trước vậy.
“À, khá đấy chứ, vậy hiện giờ cháu có bạn gái không?”
“Không có ạ.”
Phù Hiểu có linh cảm chẳng lành, cô thấy cái nhạc điệu này quen lắm.
“Thế cháu thấy Hiểu Hiểu của chúng ta thế nào?”
Quả nhiên! Phù Hiểu xém cười sặc sụa.
Bà Dương sực hiểu ra, đưa mắt nhìn hai người, bà cũng thấy rất đẹp đôi nha, trai xinh gái đẹp, ừm, đúng là trời đất sinh một đôi, “Đúng rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta cũng đang không có bạn trai, cơ hội tốt thế này cháu đừng bỏ qua nhá.”
Trán Phù Hiểu chảy xuống ba sọc đen, cô là món hàng cần thúc đẩy việc tiêu thụ sao?
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Đường Học Chính, anh nhìn Phù Hiểu một cái, sau đó nói vẻ thành khẩn: “Cháu thấy Phù Hiểu rất được, nhưng nhà cháu ở Bắc Kinh, còn cô ấy thì ở đây…”
“Vậy thì phải tăng tốc lên, để Hiểu Hiểu cũng lên Bắc Kinh là được rồi, nếu được thế Mật Nhi cũng có bạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220682/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.