“Con cũng quen à? Thế thì tốt rồi, cô còn tưởng con ranh đó bảo một người lạ hoắc đến cho con chiêu đãi cơ.” Lúc này bà Dương mới thấy yên tâm, liền nói: “Nếu người đến đây chơi là bạn bè ở Bắc Kinh của Mật Nhi thì chúng ta cũng phải thể hiện chút chứ nhỉ, chú Dương của con đi mua thức ăn rồi, tối nay các con sang nhà chúng ta ăn cơm nhé.”
“Thế thì…” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính, cô bịt mic lại rồi hỏi, “Ba mẹ của Dương Mật bảo anh đến nhà họ ăn cơm, đi không?”
“Em quyết định đi.” Đương Học Chính nhún nhún vai vẻ thế nào cũng được.
“… Được ạ, cô Dương, bây giờ tụi con qua nha.” Phù Hiểu lườm anh với ánh mắt căm giận nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Hai người đến dưới lầu khu nhà ông bà Dương ở thì xuống xe, đầu tiên, Phù Hiểu kéo Đường Học Chính vào siêu thị gần đó mua một ít hoa quả, rồi họ cùng lên lầu. Đến cửa nhà ông bà Dương, cô chỉ vào túi hoa quả trên tay anh dặn: “Anh nói là anh mua biếu họ, ứng xử cho linh hoạt vào đấy.”
Đường Học Chính thế mới giật mình, “Thế sao em còn giành trả tiền?”
“Tôi thừa tiền không được à.” Phù Hiểu nhấn chuông cửa.
Cái cô bé này thật là!
Bà Dương ra mở cửa, thấy hai người họ thì cười toe toét, “Các con đến rồi à, vào đi, mau vào đi nào.”
Hai người bước vào nhà ông bà Dương, Đường Học Chính đặt túi hoa quả lên bàn, Phù Hiểu cười, ôm bà Dương, cô nói: “Anh ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hieu-em-la-cua-anh/1220681/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.