Mẹ của Tiểu Kiệt tên là Joanna, ba mươi tuổi, người Gypsy*. Cô lúc tuổi còn trẻ vì tình yêu mù quáng, mà rời gia tộc, theo người yêu vượt biển tới Anh quốc.
*Là một tộc người.
Chỉ không ngờ hạnh phúc quá ngắn ngủi giống như đoá phù dung sớm nở tối tàn, cô đến Anh quốc sau đó không lâu thì bị bỏ rơi, lúc ấy cô mang thai lại không có tiền, không thể làm gì khác hơn là dựa vào nghề coi bói mà sống tạm, trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ lưu lạc*.
Chớp mắt một cái, cô đến Anh quốc cũng đã mười năm.
Mười năm này cô sống là vì hài tử, trừ làm nghề coi bói, ăn xin, ca hát, cũng đã làm qua móc túi hay kỹ nữ.
Cô biết xung quanh mình, mọi người lấy ánh mắt kỳ thị mà khinh bỉ cô, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ có lý do để tồn tại, đó chính là tâm can bảo bối của cô có thể trưởng thành mà không ăn đói mặc rách, như thế là đủ rồi.
Có lẽ trời xanh thật nghe thấy lời cầu xin người mẹ đáng thương, chính là sau khi cô phát hiện mình có bệnh nan y, đã phái một người hảo tâm chân chính tới bên cô, làm cho cô có thể không hề lo lắng sau khi qua đời con thơ không có ai chiếu cố.
Tiêu Tư · Lindsey, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại là nam nhân không có việc ổn định, nhưng là giác quan thứ sáu của cô cho biết, đây là người cô có thể tin cậy.
"Tiêu Tư ca, mụ mụ thật không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-hao-lau-bay/1805708/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.