Vù vù... Khúc Thiến ở trên đường phố Luân Đôn mà chạy không ra hơi, bởi vì cô mắc phải cái rắm —— Không, nói đùa gì vậy, cho dù cô muốn chết, thì cũng phải đoạt lại túi da bị kẻ khác cướp trước! Bởi vì túi da kia bên trong không chỉ đựng tất cả lộ phí của cô, mà còn có hộ chiếu, vé máy bay trở về, nói gì thì nói cũng không thể mất nó được. Cô từ bé đã biết nghe lời ba mẹ, ba mẹ muốn cô đi hướng đông cô tuyệt đối không dám đi hướng tây, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của cô sau tốt nghiệp đại học năm ấy cũng được an bài thoả đáng, cô chỉ như quân sĩ cuối cùng được tướng lĩnh truyền đạt tin tức kia thôi. Có phải là rất tức giận? Thật ra thì cũng sẽ không, bởi vì cô biết ba mẹ sở tác sở vi, ban đầu cũng chỉ vì muốn tốt cho cô. Đối phương hơn cô 8 tuổi, sự nghiệp thành công, cá tính vững vàng, không có bất cứ ham mê bất lương nào, đối với cô cũng thực tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá đàng hoàng, một chút lãng mạn, hay tế bào hài hước cũng không có. Cô tin tưởng, anh ta tuyệt đối sẽ là một lão công tốt, nhưng vấn đề là năm đó cô vừa mới tốt nghiệp đại học, là một nữ sinh 22 tuổi, sao có thể dễ dàng cứ như vậy nói kết hôn là kết hôn, nói lập gia đình là lập gia đình? Cho nên vì trì hoãn hôn sự, cô lần đầu tiên dũng cảm bỉểu đạt ý nguyện của mình, nói cô còn muốn tiếp tục ra sức học hành nghiên cứu, vì vậy vì bản thân mà tranh thủ thêm 2 năm tự do. Nhưng thời gian cực trôi nhanh, tháng ngày tựa như thoi, hai năm trời trong nháy mắt vội vã qua, lúc này cô cũng không thể nghĩ ra lý do sức học hành bác sĩ học vị để trì hoãn hôn sự thêm được nữa! Rốt cuộc, cô gật đầu đáp ứng hôn sự này, chỉ bất ngờ yêu cầu đáp ứng, hy vọng trước khi kết hôn có thể sang Anh quốc du học 1 tháng. Cho nên bây giờ cô mới có thể ở Luân Đôn ngõ hẹp này, tiến vào chui ra, liều chết điên cuồng đuổi theo tên cướp túi da của cô. Vù... Vù... Đứng lại... Nguơi chết tiệt tiểu thâu*, đứng lại cho ta... Khốn kiếp... Tiểu tử thúi... Ngươi cũng đừng để ta bắt được... Nếu không nhất định cho ngươi chống không hết... Chết tiệt hỗn đảm tiểu tử... * Tiểu: nhỏ, thâu: cướp. Hoàn toàn không còn khí lực để gào thét hay la mắng, Khúc Thiên chỉ có thể thở dốc trong lòng mắng. Cô rốt cuộc là chọc đến người nào mà để phát sinh chuyện như vậy, thật là cô sắp tức chết! Tiếng gió ở bên tai gào thét, chạy như điên hai chân thật giống như không phải là của mình, Khúc Thiến cảm thấy có loại cảm giác bạo liệt ra tới ở ngực, nhưng cô không có dừng lại, cũng không thể dừng lại. Phía trước tiểu vóc đối với nơi này địa hình đường phố rất tinh tường, nhưng là bởi vì chân ngắn, cho nên cho dù tiểu tử dọc theo đường đi quẹo trái, phải mà chui, ý đồ thoát khỏi sự truy đuổi của cô, cô vẫn có thể miễn cưỡng theo sát ở mà không bị bỏ rơi. Tuyệt đối không thể để cho trước mắt cô mà biến mất, cô nhất định phải đem túi da của mình cho đoạt lại mới được, nếu không cô đời này sẽ vĩnh viễn mất đi quyền tự chủ, cùng với sự tín nhiệm người nhà. Cô nhất định phải đem túi da đoạt lại mới được! Vù vù hô... Dừng lại... Tại sao không người nào nguyện ý động thân giúp cô, bắt người, cô bị cướp hẳn là chuyện rõ ràng không phải sao? Tại sao không có người ra mặt giúp cô? Vù vù hô... Ai tới giúp cô một chút? Xin giúp đỡ... Ai tới giúp một chút... Khúc Thiến trong lòng cầu khẩn còn chưa xong, liền đột nhiên kinh thấy một thân ảnh cao lớn từ trong một ngỏ hẹp khác xông ra, một tay chặn ngang ôm lấy tiểu vóc phía trước. "A!" Phía trước tiểu vóc kinh hô một tiếng. "Ha ha..." Thân ảnh cao lớn ngược lại còn cười lên ha hả. Chuyện gì đã xảy ra? Khúc Thiến trong lòng đánh động, nhưng không có dừng lại chạy như điên tới, lập tức không chút do dự chạy về phía cái kia thân ảnh cao lớn, cùng với tiểu thâu đang bị ôm ở dưới nách. "Đem, đem túi da... Trả lại cho ta." Thở hổn hển cơ hồ khiến cô nói không ra lời, cô níu thật chặt y phục của nam nhân cao lớn, thở dốc nói. "Tiểu Kiệt, vừa rồi là ngươi cướp đồ sao?" Tiếng nói trầm thấp nghiêm túc đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu vủa cô, làm cho cô không tự chủ được ngẩng đầu nhìn người nam nhân cao lớn. Anh ta có một đôi mắt lam xanh, tóc đen, ngũ quan sắc sảo, màu da cổ đồng, nhưng lại không có cảm giác "tái nhợt" của người Anh quốc, cảm giác là người châu Á, là một nam nhân vị Đại sự ca vô cùng chói sáng ánh mặt trời. Bất quá bây giờ bộ dáng của anh một chút cũng không còn ánh mặt trời, ngược lại còn tràn đầy vẻ lo lắng. "Đem túi da trả lại cho người ta!" Anh hướng về phía tiểu thâu bị anh thả lại trên mặt đất, nghiêm túc ra lệnh. Khúc Thiến nhớ được mới vừa gọi tiểu thâu là Tiểu Kiệt, cho nên có thể hai người bọn họ biết nhau? Cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nhìn có vẻ, tựa hồ đối với hành động ăn cắp của tiểu nam sinh thì cảm thấy không vui, vì vậy cô lấy lại túi da của mình hẳn không phải là việc khó. Cô ở trong lòng thầm đoán. "Tiêu Tư ca ——" Tiểu Kiệt do dự nhìn anh, hai tay cầm chặt lấy lấy túi da vừa cướp được, quật cường không phải là không còn. "Anh không phải là đã nói với em không thể trộm đồ nữa sao? Em cũng đã đáp ứng anh sao? Tại sao bây giờ còn lại làm như vậy?" "Em..." "Mau đưa túi da trả lại cho vị tiểu thư này." Tiểu Kiệt quật cường im chặt miệng lắc đầu. "Tiểu Kiệt, em không nghe lời Tiêu Tư ca sao?" "Em..." Tiểu Kiệt dùng sức lắc đầu, nước mắt từ đáy mắt tiểu Kiệt rơi xuống."Mụ mụ em ngã bệnh, không có tiền đi Bác sĩ, em cần tiền..." Cậu nhóc nghẹn ngào cúi đầu, cũng không nói thêm được nữa. N am nhân ngây ngốc khi nhìn thấy Tiểu Kiệt ngồi xổm xuống đất, trước mặt. "Mẹ của em lại ngã bệnh? Tại sao không tới tìm anh?" Anh vừa thay cậu nhóc lau đi nước mắt trên mặt, vừa mở miệng hỏi, bộ dáng ôn nhu, cùng mới sự nghiêm nghị giây trước tưởng như hai người. "Mụ mụ nói không thể cứ phiền toái anh, em không có cách nào mới đi cướp, em không phải không nghe lời anh, anh không nên tức giận." Tiểu Kiệt chùi lấy lỗ mũi, lấy mang chút nghẹn ngào nói. "Em cũng gọi anh là cái gì?" "Tiêu Tư ca." "Em đã gọi anh là ca ca, thì anh sẽ là ca ca của em. Vì vậy sau này có cái gì khó khăn nhất định phải nói cho Tiêu Tư ca, biết không?" Tiểu Kiệt lại chùi lấy lỗ mũi mà gật đầu. "Tốt lắm, bây giờ đem túi da trả lại cho người ta đi. Mang ca đến chỗ mẹ của em, chúng ta phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện." Tiểu Kiệt lại gật đầu lần nữa, lúc này mới đem ba lô màu hồng phấn ôm chặt vào trong ngực đưa ra ngoài. Nam nhân đưa tay vuốt vuốt đầu của Tiểu Kiệt, nhận lấy ba lô màu hồng phấn trên tay cậu nhóc, xoay người mặt nhìn Khúc Thiến. "Thật xin lỗi, tôi thay thế Tiểu Kiệt hướng tiểu thư xin lỗi. Cô cảm phiền xem trước một chút trong ba lô đồ có phải mất mát thứ gì không, nếu như có, tôi nguyện ý thay Tiểu Kiệt bồi thường." Anh đem ba lô đưa trả lại cho cô, thái độ thành khẩn rất đúng, cúi người chào nói xin lỗi. Khúc Thiến lẳng lặng nhìn anh, nhưng lại không thấy mở miệng nói chuyện, cũng không có đưa tay đi nhận lấy túi da trên tay. Cô đang suy nghĩ, người nam nhân này cùng tiểu thâu quan hệ như thế nào? Hai người bọn họ hẳn là không có gì quan hệ huyết thống rồi, nhưng là tại sao anh ta vì một thằng bé trai hướng cô cúi người gập nói xin lỗi, hơn nữa còn muốn đi giúp mụ mụ ngã bệnh của thằng bé, anh ta thật khiến cô cảm thấy thiện lương, nhiệt trong tâm dần dần bị mê hoặc. "Tiểu thư, cô nghe không hiểu tiếng Anh sao?" Thấy cô đứng nhìn không nhúc nhích, Tiêu Tư · Lindsey khẽ nhăn lông mày, mở miệng lần nữa hỏi. "Hiểu." Cô gật đầu, đưa tay nhận lấy ba lô. "Cô nhìn xem có thiếu vật nào không?" nói. Khúc Thiến theo lời anh cúi đầu mở túi ra, nhanh chóng nhìn một chút bên trong những vật trọng yếu: giấy chứng nhận, xác định hộ chiếu, vé máy bay cũng còn ở trong, cô hơi do dự một chút, nhưng ngay sau đó lấy từ trong ba lô ra ví da, từ bên trong rút ra một trăm bảng Anh đưa cho nam nhân ở trước mắt. "Đây là ý gì?" Anh trầm giọng hỏi, trên mặt có rõ ràng không phải là vui mừng. Cô phỏng đoán, anh ta có lẽ hiểu lầm số tiền này là khao thưởng cho anh bắt được tiểu thâu. "Mụ mụ của đứa bé kia cần tiền chữa bệnh sao? Đây là cho đứa bé kia, không phải là cho anh." Cô bình tĩnh giải thích. Tiêu Tư ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, nhất thời ngây dại. Cô gái này này đầu hẳn là có vấn đề sao? Cô vừa mới bị tiểu Kiệt cướp túi da, vậy mà không chỉ có không có tức giận, ngược lại còn lấy tiền của mình giúp tiểu Kiệt? Cô gái này rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? "Cô hẳn không phải là người Anh quốc?" hỏi. "Không, tôi là người Đài Loan." "Tới đây du học sao?" "Không, đến để du lịch thôi." "Theo lý thuyết, túi da của cô bị cướp, hẳn là sẽ rất tức giận mới đúng, bởi vì bên trong nhất định cũng là vật tùy thân trọng yếu, lại còn các loại giấy chứng nhận, đúng không? Tại sao cô không tức giận, ngược lại còn lấy tiền giúp tiểu thâu?" Anh không chớp mắt ngó chừng cô hỏi, màu lam mỹ lệ trong con ngươi không có hoài nghi, chỉ có nồng đậm ý tứ cảm phục. Ah, cô rốt cuộc là thần kinh rồi, lại lấy tiền ra giúp bọn họ? Bọn họ? Không phải là Tiểu Kiệt, mà là bọn họ? Khúc Thiến nhìn trước mắt, Đại soái nam nhân, đột nhiên trong đầu hiểu rõ, lý do tại sao mình lại giúp đỡ hai người bọn họ, không phải đơn thuần là vì tiểu Kiệt, mà bởi nam nhân ở trước mắt mặc dù thiện lương, nhiệt tâm, nhưng không giống như người có tiền. Quần áo của anh thoạt nhìn có chút cũ rách, bởi vì tóc để dài mà tùy tiện ở sau ót ghim đuôi ngựa, dưới chân mang giày vải lại để lại dấu vết của năm tháng, cô nghĩ hẳn là không có nhiều tiền để giúp Tiểu Kiệt, cho nên mới không chút do dự lấy tiền của mình giúp bọn họ. Cô chỉ đơn thuần là muốn anh hoàn thiện tâm ý, giúp mụ mụ của Tiểu Kiệt thuận lợi chữa bệnh. Đây chính là vấn đề đáp án, cô rất đàng hoàng nói với anh như vậy hay sao? Như vậy có phải hay không quá đột ngột mà đả thương lòng tự trọng của người khác? "Tôi cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy nếu gặp phải những chuyện như thế này, đương nhiên phải làm sao cho có tình người mà thôi." Cô ngưng lại một chút rồi nheo mắt nhìn anh hỏi: "Có phải là tôi không đúng không?" Đôi mắt của cô đen lấp lánh, nhưng cơ hồ trước đây anh chưa từng gặp ánh quang chói sáng như vậy, mỹ lệ đến nỗi làm cho Tiêu Tư Lindsey không tài nào nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô gái này thoạt nhìn thì không có gì là xuất sắc, bởi vì anh quen biết rất nhiều cô gái so với cô xinh đẹp hơn nhiều, nhưng thực sự anh chưa từng thấy ai giống như cô có một đôi nhĩ quang sáng ngời, vừa thẳng thắn, vừa tràn đầy sức sống. Thật xinh đẹp, cô ấy thật sự rất xinh đẹp. "Gì thế?" Khúc Thiến bị anh chuyên chú nhìn, nhưng không hiểu tại sao càng lúc ánh mắt càng nóng rực, bởi vậy mà chân tay có chút luống cuống, lúng túng đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình. Tiêu Tư mỉm cười lắc đầu: "Cô có muốn đi cùng không?" "A?" Cô nghe vậy thì ngây ngốc một chút. "Nếu muốn giúp thì đi cùng đi!" Anh đối với cô nhếch miệng cười một tiếng, nói xong thì lập tức cầm lấy tay của cô, lôi kéo cô chạy theo Tiểu Kiệt đã đi trước. Tiếng gió lần nữa ở bên tai Khúc Thiến gào thét, nói cũng kỳ quái, cứ như vậy bị một nam nhân xa lạ lôi kéo, thế nhưng lại không có có chút mảy may sợ hãi, hay lo lắng, chỉ duy nhất là cảm giác không khỏi tín nhiệm. Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên có loại rất dự cảm mãnh liệt, nhân sinh của cô sẽ bởi vì anh mà thay đổi. Tên của anh là Tiêu Tư Lindsey, hơn cô chừng năm tuổi, nhưng bất kể từ bề ngoài, nói năng, hoặc là hành động đều khó có thể nhìn thấu hoàn toàn. Khúc Thiến bắt đầu cho là anh với mình tuổi không sai biệt lắm, thậm chí có có thể nói là nhỏ hơn cô, bởi vì khuôn mặt của anh ta lúc nào cũng tràn đầy ánh cười rạng rỡ, cảm giác giống như sinh viên đại học mà thôi. Hơn nữa lúc bàn về mơ ước thì bộ dáng toát lên vẻ khao khát đam mê, càng lúc càng chói sáng, những lúc như thế thực tình nhìn anh ta tựa như đứa bé, cho nên khi nói cho cô biết tuổi, cô thật đúng là bị sợ hết hồn. Ở nhà của cô, cô chỉ biết đó là một năm gần ba mươi tuổi, nam nhân đó là người cô đính hôn hai năm trước, thời điểm cô biết người đó, hẳn cũng không sai biệt tuổi này lắm. Nhưng nên nói là như thế nào nhỉ? Hai người bọn họ cá tính căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hai người hoàn toàn là bất đồng với nhau. Bởi vì từng có quen biết, cô vẫn là cho nam nhân đứng đắn đều hẳn giống như hắn*, cứ như vậy mà vững vàng, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm, sẽ không làm phí thời gian tiền đồ của mình cho những chuyện "cải thiện" cuộc sống không can hệ, quả thực không có chút tình thú có thể nói. *Hắn ở đây chỉ vị hôn phu của Khúc Thiến. Nhưng đối với cô bản khắc ấn tượng của nam nhân hoàn toàn bất đồng với hình ảnh của Tiêu Tư · Lindsey, lại đột nhiên xuất hiện bên trong tâm tính của cô. Anh ấy là một nam nhân gần 30, nhưng tràn đầy sức sống mãnh liệt, cùng suy nghĩ lãng mạn của đại nam hài. Anh trong dàn nhạc là một tay trống, bình thường ngoài biểu diễn kiếm tiền, còn viết khúc, viết chữ trợ cấp gia dụng. thu nhập cũng không phải là ổn định, nhưng là tính cách sáng sủa cùng nụ cười trên mặt nhưng chưa bao giờ vì sao mà thay đổi. Anh làm việc cũng không đặt ra kế hoạch, luôn tùy ngộ nhi an, tùy tâm sở dục, tùy cơ ứng biến, nhưng sống so với bất luận kẻ nào đều hạnh phúc hơn cả. Anh là một rất bất khả tư nghị nam nhân. Nghe tiểu Kiệt nói xong, cô mới biết được thì ra là cũng đã từng bị Tiểu Kiệt cướp đồ, kết quả là anh lấy ơn báo oán, từ đó chiếu cố hai mẹ con bọn họ, tựa như đối đãi mình giống nhau. Người cướp bóc đồ của cô là Tiểu Kiệt, kết quả anh một tay ôm hạ sở có trách nhiệm, thậm chí vì bồi bổ lại tinh thần tổn thất của cô, tự nguyện hướng dẫn du lịch cho cô, mang cô đi khắp Luân Đôn, ăn lần tất cả thức ăn ngon hay đồ ăn vặt. Dọc đường đi kiến thức rộng rãi cùng bác học thấy nhiều biết rộng của anh càng làm cho cô mở rộng tầm mắt. Anh ấy rốt cuộc là một người như thế nào? Cô không có lúc nào là không nhớ tới cái vấn đề này, cảm thấy người lạ nào giống như vậy *câu này có nghĩa là chưa từng thấy người lạ tốt với người không quen biết*, không chỉ là một tay trống trong dàn nhạc bình thường, anh có tư chất đặc biệt, đặc biệt hơn cả người thường, ít nhất nếu đi làm hướng dẫn du lịch, tuyệt đối sẽ là một người nổi bật. Cô cũng tận mắt thấy anh ở trên sân khấu biểu diễn cực kì mị lực, tựa như trời phú siêu sao, anh làm cho người ta hoàn toàn không cách nào lay chuyển ánh mắt, cứ như vậy không tự chủ được xem anh biểu diễn thật say mê. Như vậy theo lý thuyết anh sớm phải được công ty phát hiện tài năng chứ, nhưng kết quả không như thế. Nói tóm lại, anh ấy hẳn là một người có tài nhưng không gặp thời kỳ nam tử. Khúc Thiến mỉm cười suy tư. Cầm lấy sandwich mỹ vị của M. J. Bradleys mua được, rồi đi về phía cô đang ngồi trên bậc thang của quảng trường, Tiêu Tư mê hoặc nhìn khuôn mặt cô mỉm cười xnh đẹp, không khỏi đứng tại nguyên chỗ nhìn một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại lên tiếng cắt đứt trầm tư của cô. "Cô đang nghĩ gì vậy?" Nghe thấy thanh âm của anh, Khúc Thiến lập tức ngẩng đầu lên, bộ dạng lúc này nhìn cô so với lúc mỉm cười càng thêm mỹ lệ động lòng người gấp trăm lần. Bình tĩnh, bình tĩnh... Tiếng tim đập ở trong nháy mắt mà lớn dần lên. Xong! Anh tựa hồ nghe thấy như vậy thanh âm từ đáy lòng mình vang lên. XONG! Thanh âm kia càng trở nên rõ ràng hơn, còn kèm theo tiếng tim đập cơ hồ có thể doạ người. Bình tĩnh, bình tĩnh... Xong đời, anh thật sự là xong đời mà, mặc dù anh vẫn tự nói với mình không thể thích cô, bởi vì cô không lâu sau sẽ rời đi Anh quốc, trở lại nguyên vốn đất nước của cô, nhưng là cô lại khiến anh động tâm là tuyệt không thể khống chế cảm giác. Anh thật sự yêu cô bé dị quốc này, cái này thật là xong đời mà. "Cái này cho cô." Anh đột nhiên cầm túi giấy sandwich nhét vào trong tay cô, sau đó lập tức xoay người nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới có cần chuyện làm, hôm nay không thể giúp cô, đành để cô đi chơi một mình rồi. Xin thất lễ vậy. Gặp lại sau." Nói xong, Tiêu Tư quay đầu lại sải bước rời đi. Anh đột ngột rời đi, khiến Khúc Thiến hoàn toàn ứng phó không kịp, ngay cả hỏi thăm ngày mai có thể hay không cùng gặp lại hay tìm anh ở chỗ nào cũng không kịp mở miệng, chớp mắt đã mất đi thân ảnh cao lớn. Nhìn anh đi vội vàng như vậy, có lẽ công chuyện kia phải chăng nhất định rất trọng yếu? Cô nhìn anh như vậy vội vã chạy tới rồi vội vã chạy đi như vậy thì có lẽ là vậy! Mở ra túi giấy trong tay lấy sandwich ra, đây là sandwich mua ở M. J. Bradleys, thật ra thì cô ngày hôm qua cũng đã ăn qua, bởi vì bất quá ăn ngon, cô mới có thể nhớ mãi không quên, năn nỉ hôm nay mua mang tới cho cô khi đi chơi ở công viên. Há to mồm dùng sức cắn một miệng lớn sandwich, Khúc Thiến từ từ trớ tước, tinh tế thưởng thức, nhưng nhưng phát hiện mình tìm không được cảm giác mỹ vị ngày hôm qua. Tiêu Tư chẳng nhẽ mua nhầm cửa hàng sandwich rồi sao? Cô cúi đầu kiểm tra sandwich trong tay, bên trong bao, hay nhãn hiệu bên ngoài, cùng ngày hôm qua nhìn qua giống nhau như đúc, cũng không có gì bất đồng. Hỏi như vậy để nghĩ chút lý do sao cảm giác thật kì lạ? Cô tiếp tục cắn thêm một cái... Hay là không đúng, tiếp tục cắn miếng thứ ba, miếng thứ tư, một hồi lâu sau, rốt cục buông tha cho đem không tới một phần ba sandwich trở về trong túi giấy. Có lẽ là bởi vì cô bây giờ còn không đói lắm, cô thay mình nghĩ tới đáp án này. Đem túi giấy vào trong ba lô, rồi lấy ra sách du lịch đã suốt một tuần lễ không có đụng chạm tới. Xế chiều cô nên đi chơi ở nơi nào? Cô lật xem sách du lịch nghĩ tới, cuối cùng suy nghĩ lại không tự chủ được phiêu hướng sang ngoại quốc bằng hữu kia. Anh có khỏe không? Hẳn là không có sao chứ? Ngồi ở quán trọ lầu một trên ghế sa lon, từ sớm hơn bảy giờ đợi đến buổi trưa mười hai giờ, Khúc Thiến rốt cục cũng hiểu được rằng Tiêu Tư hôm nay sự sẽ thật không tìm đến cô, chán nản từ trên ghế salon đứng lên, cô đi ra khỏi quán trọ, bắt đầu hành trình du lịch của hôm nay. Tây mẫn phân biệt, trước cung điện Bấc-kinh-hem là hàng cấm vệ quân nghi thức, xanh vàng rực rỡ toà nhà quốc hội, cùng thâm trầm vang dội Đại Bằng chuông cũng là trọng điểm du lãm hôm nay của cô. Thánh Địa Anh quốc tây mẫn tự, vốn là điều mong đợi khi ờ đây: nhưng bởi vì tạm thời thiếu Tiêu Tư làm bạn, đối với Anh quốc sử chỉ biết chút da lông*, đến nơi nào cũng đại khái sẽ bị một ít đống lăng mộ, nhà thờ, danh nhân mộ cùng bia kỷ niệm làm cho thất điên bát đảo, cho nên cô quyết định chờ hôm nào Tiêu Tư có rãnh rỗi nhờ anh hướng dẫn một phen. *Biết ít, chỉ ở bề ngoài. Hôi Mông Mông là bầu trời bao la, du khách đông đúc như dệt đường phố, cảnh quan kiến trúc to lớn tráng lệ, rừng đại đạo mang chút xinh đẹp cùng huyền bí, còn có đầu đường tràn ngập hương cà phê nồng đậm, Anh quốc Luân Đôn cho cảm giác của cô thủy chung lãng mạn như thế, cứ như cảm nhận đầu tiên mà cô bước chân lên mảnh đất này. Kì lạ, cảnh sắc vẫn như cũ lãng mạn, vậy mà đáy lòng kia có cảm giác gì đó khó diễn tả từ đâu trào dâng tới. Chẳng phải hôm qua bọn họ rõ ràng còn thật lòng du lịch cùng nhau? Vì sao chỉ cách một ngày, mà tâm tình của cô đã trở nên thật rối rắm như thế? Cô than nhẹ một tiếng, rốt cục hướng mình thừa nhận đây là bởi vì bên cạnh thiếu một người. Thói quen thật là một loại "hồ đồ" rất đáng sợ, lúc ở cùng Tiêu Tư, cô rõ ràng cũng rất có cảm giác vui vẻ của một người lữ hành, chỉ mới mấy ngày đi cùng anh, mà bây giờ thiếu anh làm bạn, bất kể cô đi đâu, hay làm gì đều có loại cảm giác cô đơn, cùng thê lương. Ngày trưa hôm qua, sở dĩ sandwich M. J. Bradleys không cảm giác mỹ vị như lúc trước, là bởi vì thiếu lời nói dí dỏm gia vị của anh, chứ sandwich hay bản thân không liên quan đến khẩu vị. Ai! Trong lúc vô tình vừa khẽ thở dài một tiếng, Khúc Thiến cõng ba lô đứng dậy quyết định đi tìm Tiểu Kiệt, xem mụ mụ của nhóc thân thể có khá hơn chút nào không. Bởi vì bây giờ cô hoàn toàn không có hứng thú đi chơi, hay lãng phí thời gian cưỡi ngựa xem hoa, chi bằng làm chút ít chuyện có ý nghĩa. Ai! Lần nữa than nhẹ một tiếng, cô lên tinh thần hướng trạm xe lửa đi tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]