Băng Nguyệt Bôn Nguyệt không lay chuyển được Lục Phù, mọi cách khuyên can không đạt được hiệu quả, phải đi xin Vô Danh giúp đỡ mà Vô Danh chỉ nhíu mày, cũng không có khuyên bảo gì, làm cho Bôn Nguyệt tức giận tới mức không thèm đếm xỉa đến hắn.
Mà đại phu nhân và thất phu nhân càng khó, Lục Phù phải mất nhiều thời gian và tâm trí mới làm cho các phu nhân đáp ứng, mà chỉ cấn hai vị phu nhân này đáp ứng cũng có thể coi như Tô gia mọi người đều đáp ứng, Lục Phù từ biệt Tô gia cùng vương phủ, khi báo cho Tiếu Nhạc biết, hắn rất hoảng sợ.
Vị vương phi nầy, hắn đoán không ra, Vương gia lệnh cho hắn ở lại kinh, vì muốn tránh cho nàng gặp những điều phiền toái không cấn thiết, hai tháng qua, nhìn bên trong vương phủ, nhìn người ra vào, vương phi cười liên tục, nói ra hàng loạt từ ngữ kỳ diệu, làm cho hắn có ảo giác, nàng căn bản không cần ai bảo hộ, vương gia không có ở đây, trước khi ra đi phân phó, dù cho vương phi có gì cần cũng tận lực thõa mãn, nhưng chuyện nầy không phải tầm thường.
Hắn khó xử đứng lên, lúc vương gia cùng quận chúa mến nhau, hắn chỉ nói quận chúa đối với vương gia có ý nghĩa sâu nặng, sau khi lầm kiệu hoa, hắn thấy vương gia làm bộ đối với vương phi như nhìn không thấy, nhưng lại lệnh hắn bảo hộ…hắn thật buồn bực.
“Tiếu Nhạc, thật cảm thấy khó xử sao?” Lục Phù cười, tiếng cười tràn ra đôi môi đỏ mọng, như nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168941/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.