Hoàng hôn kéo đến, nhiều mái hiên hiện lên, rõ ràng trong khí nóng bức, nhưng Lục phù lại cảm thấy lạnh.
Tiếu nhạc tìm tất cả khách điếm sang trọng trong trấn để nghỉ lại,Lục phù đi vào khách điếm lão bản nhìn xem ngây người, mặc dù nhìn không thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy một đôi mắt to trong trẻo, dáng đikhoan thai, phong thái uyển chuyển..Khi Tiếu nhạc hô to hai tiếng lãobản mới có phản ứng lại, tiếp đón bọn họ dùng cơm. Khách điếm so vớiHoa mai lâu không lớn, nhưng cũng đủ chổ cho ba mươi người.
Bôn nguyệt đề nghị Lục phù dùng cơm ở trong phòng, nhưng nàng kiêntrì dùng cơm ở trong khách điếm, Tiếu nhạc cũng không có biện pháp, đành phải nghe theo nàng. Hiện giờ trong khách điếm cũng có mười mấy ngườikhác đang dùng cơm, họ đều đang nói về chuyện ôn dịch của Hà nam…
“Lão huynh ngươi cũng là người của Hà nam qua đây chạy nạn sao?” Chợt nghe một âm thanh cao vút vang lên, một người tráng niên nam tử ngồicùng bàn với một nam tử khác, hai người trang phục không chỉnh tề mangtheo sự sầu khổ trong đó.
Nam tử ánh mắt bi ai, uống một ngụm rượu, giận dữ nói: “Cũng khôngbiết là tại sao, ông trời không muốn cho chúng ta sống, năm kia là hạnhán, năm nay là hồng thủy ôn dịch, khi nào thì mới chấm dứt a?”
Phụ họa một tiếng, nam tử ánh mắt nhìn xuống, dung ống tay áo chàlau, bi ai than “ Thê nhi của ta chết trong cơn hồng thủy, nữ nhi cònnhỏ tuổi, ôn dịch lan tràn, quan phủ cấp cho lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168940/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.