Sáng sớm hôm sau, đang lúc Lục Phù dùng đồ ăn sáng, Bôn Nguyệt liền tiến vào, nhỏ giọng nói với nàng một câu “ Vương gia đang đi đến đây”
Lục Phù cười, đứng dậy, vừa vặn thấy thân ảnh tuấn dật của Sở Cảnh Mộc đi vào trong phòng, nàng tươi cười ấm áp nghiêng mình, âm thanh mềm dịu nói “ Vương gia vạn an”
Sở Cảnh Mộc nâng nàng dậy, không còn vẻ mệt mỏi của ngày đó, mĩ nhan tuyệt đại tao nhã của Lục Phù càng hiện ra vẻ nhẹ nhàng phiêu dật, làm cho người ta hoa mắt….
“Vương phi thấy sức khoẻ như thế nào?” Hắn ôn nhu hỏi, thanh âm ấm áp, kéo nàng ngồi xuống… đối với vương phi nầy hắn còn thấy xa lạ, không biết nói gì.
Bôn Nguyệt hiểu ý lui ra ngoài.
Lục Phù bật cười, nhất thời làm cho bách hoa thất sắc, cười trêu ghẹo nói “Vương gia thật là câu nệ, ta thật sự dọa người sao?”
Sở Cảnh Mộc nở nụ cười tán thưởng, hắn nhìn nàng thật sâu, đôi mắt thâm trầm của hắn ở trên mặt nàng như đang tìm kiếm cái gì, giống như nhớ lại cái gì…
Vì sao giống như vậy? Nét tươi cười như vậy, là mười năm nỗi niềm ẩn dấu sâu xa của hắn….vì sao lại xuất hiện trên người nàng…?
Lục Phù cũng không trốn tránh, điểm ấy làm hắn thật kinh ngạc, đa số người bị hắn nhìn như thế, không phải là kinh sợ thì cũng là tỏ vẻ khúm núm, rất ít người có thể bình tĩnh cười như vậy.
“Ngươi không sợ ta sao?” Hắn nghi hoặc nói thành lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168925/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.