Bên trong hoàng cung, mưa phùn bay lất phất, khắp nơi xanh vàng rựcrỡ như được bao phủ bởi một vẻ mông lung, Minh châu che dù cho nàng,còn Tấn vương lại được một người thái giám khác dùng ô che cho hắn, mặc dù mưa gió làm cho cảnh vật nơi đây có chút ướt át nhưng không lầy lội. Khi cơn gió nhẹ thổi qua, mưa phùn tạt vào mặt thật là một cảm giácsảng khoái dễ chịu
“Vương phi tiến cung đã lâu, sợ rằng còn chưa có dịp tham quan hoàng cung nầy?”.
Dương liễu đã nhẹ đâm chồi như thẹn thùng hưởng thụ cơn mưa ngâu…Sứcsống bừng bừng cũng làm cho tâm hồn của mọi người trở nên nhẹ nhàngkhoan khoái rất nhiều, không có vẻ ủ dột của Di trữ cung.
“Cung điện to lớn bốn phiá đều là lầu cao gác tiá, nhìn có vẻ tươngtự lại có nhiều sương mù, ta sợ sẽ bị lạc đường” Lục phù cười nhìncung nữ đang đi từ xa xa, bước chân nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn,tiếng bước chân gấp gáp giống như vì tánh mạng của các nàng mà phấn đấu.
“Hoàng cung nầy bất quá nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau, phong cảnhbên trong lại khác nhau rất nhiều” Hắn ý vị lẩm bẩm, ý cười trên khóemôi không giảm, lại làm hắn nhìn có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều.
Lục phù nở nụ cười “ Nói cho ta nghe thử”
Tấn vương cười lạnh hai tiếng, có ý châm chọc, tay cũng giơ lên chỉ “ Ngươi nhìn hai toà cung điện bên kia, có phân biệt được không?”
Nhìn theo tay hắn, đó là hai tòa cung điện được ngăn cách bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168859/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.