Ban ngày hoàng cung thật yên tĩnh, buổi tối càng yên lặng hơn, từ ngày Hoàng đế rơi vào hôn mê, tĩnh mịch là sắc thái duy nhất nơi hoàng cung này.
Nửa đêm về sáng, xung quanh là một cảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của lá cây xào xạt ngoài cửa sổ.
Có một hơi thở nguy hiểm đang di chuyển trong không khí, nàng mở mắt ra, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một người mặc áo đen đè lại.
“Vương gia?” Lục Phù không thể tin được hô nhỏ một tiếng, yếu ớt ngồi dậy, người bên giường một thân y sam đen như mực, tóc dài được buộc hết ra sau, dáng người cao ngất, lại đầy vẻ ôn nhu, đúng là Sở Cảnh Mộc.
“Phù nhi…nàng vì đang bị bệnh giọng nói khàn khàn động lòng người, hắn cúi đầu than một tiếng, tưởng niệm sâu sắc như quanh quẩn bên tai. Sở Cảnh Mộc ngồi bên người, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng, hơi hơi dùng sức kéo nàng đến gần bên người mình, nhìn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng mà hắn thường tưởng nhớ, ôn nhu vuốt ve không dứt, cảm nhận độ ấm và sự mềm mại của chúng. Cảm giác tê dại truyền đến khi hai đôi môi chạm vào nhau. Đầu Lục Phù bị giữ chặt, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào chóp mũi nàng, lòng thả lỏng tự nhiên mở hàm ra, lần đầu tiên nàng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đầy tưởng niệm của Sở Cảnh Mộc.
Đồng thời thân mình nàng run rẩy, giống như có một dòng khí nóng chạy qua, Sở Cảnh Mộc hôn càng thêm sâu, áp vào người nàng tìm kiếm sự ấm áp, lời lẽ lưu luyến dây dưa, quyến luyến mà khắc sâu. Cho đến khi cả hai đều hô hấp dồn dập, Sở Cảnh Mộc mới hơi buông ra đôi môi đỏ mọng mê người, cánh môi vốn tái nhợt trở thành đỏ tươi, lại sáng bóng ôn nhuận. Lục Phù hít vào thật sâu, môi của Sở Cảnh Mộc lại áp vào lần nữa, bá đạo nhưng cũng không kémlần nữa cùng nàng triền miên.
“Phù nhi…” thật vất vả buông ra đôi môi đỏ mọng mà hắn quyến luyến, Sở Cảnh Mộc ôm chặt lấy nàng, hít vào mùi hương tóc tỏa ra thơm ngát, đau lòng nhẹ nhàng gọi tên nàng, dung nhan vừa mới tái nhợt như in sâu vào lòng, giống như chiếc lá khô mùa đông, chỉ sợ một cơn gió nhẹ gió thổi qua cũng rơi rụng, vẻ mặt gầy yếu càng thêm đơn bạc, tinh tế mà đềm đạm đáng yêu.
Lục Phù cười khẽ không nói để mặc hắn ôm ấp, hơi thở quen thuộc, cảm giác an toàn quen thuộc làm tâm tình nàng dịu lại không ít, nàng ngoan ngoãn dựa vào vai của hắn, để cảm thụ được mấy tháng tương tư khắc cốt ghi tâm
Thật là một cảm giác không xong rồi, đó là cảm giác không muốn rời xa..
Lục Phù cười thầm chính mình, nhưng không hề chối bỏ, nàng trách hắn, nhưng hiện giờ đã ổn định trở lại, khi rơi vào hồ băng đối diện với sự sống chết trong nháy mắt, người nàng gọi tên là hắn, dung nhan của hắn khắc sâu rõ ràng, chưa bao giờ phai nhạt, nàng cần gì phải lừa gạt lòng mình một lần nữa, không cần đâu? Nàng vốn tưởng lòng mình sớm đã chết đi, nhưng lại tìm thấy trên người hắn nhanh như vậy,nàng có thể phủ nhận cái gì?
“Có bị thương không? Thân thể có chổ nào không thoải mái? Ngươi không phải sợ lạnh sao, rơi vào dao trì có ảnh hưởng đến bệnh tình,? Như thế nào lại gầy như vậy? Ăn cơm không thấy ngon sao? Hắn nhìn thân thể mỏng manh của nàng, giống như muốn tìm kiếm coi có bị mất đi một hai cân thịt nào không, gương mặt thanh nhuận chỉ còn vẻ lo lắng và lo lắng.
Lục Phù nở nụ cười ấm áp, đây mới chính là sự ấm áp nàng tha thiết mơ ước, một câu quan tâm và đau lòng có thể làm tâm tình nàng vui sướng như vậy, giống như mọi đau khổ đều đáng giá, có thể đổi lấy sự thương tiếc của hắn, bất quá…
“Vương gia ngươi hỏi nhiều quá làm đầu ta choáng váng, ta không có bị thương cũng không có chổ nào không thoải mái, sợ lạnh đã trở thành bệnh căn, cho nên không tính. Còn có, ta không gầy, cũng ăn thật ngon miệng” Lục Phù từng chút từng chút trả lời hắn
“Thực xin lỗi…”Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chặt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thốt ra câu xin lỗi, hơi hơi đẩy nàng ra, ánh mắt chân thành nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn dật không có vẻ lãnh liệt mà chỉ còn ôn hoà.
“Nếu nói đúng ra, ta thiếu ngươi càng nhiều..”Lục Phù cười cũng không hỏi vì sao hắn một thân hắc y tiến cung, nàng cũng không lo lắng bị Minh châu Minh nguyệt phát hiện, hắn đã có thể xuất hiện trong cung, nàng cũng không cần lo lắng chuyện bên ngoài, khẳng định đã có người xử lý thoả đáng tất cả.
“Thật vậy sao?”, Sở Cảnh Mộc nhướng mày, cười nói, có vẻ trêu ghẹo, từ miệng nàng nghe được câu nói đó thật là không dễ dàng, dịu dàng nhìn gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Lục Phù, trên mặt hắn đầy vẻ thương yêu, mặc kệ nàng là hung thủ của Phù dung huyết án Phù nhi, hay là Phù nhi ôn nhu dịu dàng trong lòng dân chạy nạn, đều là cùng một người—Là thê tử của hắn, là nữ nhân hắn nghĩ muốn thương yêu cả đời.
Lục Phù ngẩn ra, rồi cười ý vị, làm cho hoa cũng thất sắc, hai tay như rắn vòng qua cổ hắn, từng đợt mùi hương thơm ngát đưa tới, làm Sở Cảnh Mộc rơi vào trạng thái rạo rực, cả người chấn động, tất cả cảm giác đều tập trung đến một chổ trên thân thể, toàn thân căng thẳng, hô hấp trầm trọng, cũng không dám cử động..
Yêu nghiệt…Hắn khẳng định đã lấy một yêu nghiệt, yêu nghiệt hớp hồn người khác.
Lục Phù cảm nhận được thân thể Sở Cảnh Mộc căng thẳng và trong mắt hắn có dục niệm, nàng cười càng thêm sáng lạn, mùi thơm hoa lan nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, như có như không hấp dẫn hắn, nói cười “ Nếu ta nói, bởi vì ta phá hủy hôn lễ của vương gia, ta nên đền ngươi một đêm động phòng hoa chúc, không phải sao?”
Một câu nói của nàng làm khí nóng trong người hắn hướng thẳng tới ót, hô hấp càng thêm dồn dập, oán hận để sát vào chóp mũi của nàng, cảm nhận được hơi thở tinh tế của nàng, nhẹ nhàng cắn mút đôi môi đỏ mọng. Hắn trân mình cố gắng ổn định lại thân thể, qua một lúc thật lâu mới nhẹ nhàng mắng “ Yêu nghiệt! Đã biết rõ thời gian không đúng còn hấp dẫn bổn vương, chờ cho tới ngày đó, vương phi nên trả lại cho bổn vương cả vốn lẫn lời”
“Ha hả…” Lục Phù ha hả cười, nhìn thấy hô hấp của hắn đã trở lại bình thường, không khỏi âm thầm bội phục, việc nầy cũng sợ rằng chỉ có một mình Sở Cảnh Mộc mới có thể trụ được hấp dẫn kinh người như vậy, trên đời này cũng chỉ có Sở Cảnh Mộc mới làm cho nàng thiệt tình bội phục.
Không cam lòng để hai tay Lục Phù xuống, lấy chăn bông bọc thân mình nàng lại, miệng lẩm bẩm, buổi tối lạnh lẽo, thân thể của ngươi không tốt, ngoan ngoãn ngồi xuống, đắp lên chăn bong rồi nói chuyện với bổn vương” Nàng không cần khiêu khích hắn như vậy.
Lục Phù đang cười, ánh mắt cũng cười, mắt đã cười, lòng cũng không còn mờ mịt trống rỗng, nàng đã tìm được phương hướng, phá tan sương mù là một tương lai sáng sủa. Có lẽ do tâm tình đã thả lỏng, giờ phút nầy trên người Lục Phù là biểu tình của tiểu nữ nhân, Sở Cảnh Mộc khi nhìn thấy biểu tình này của nàng trong lòng rất thỏa mãn, âm thầm mắng nàng vài tiếng, hắn có thể khẳng định nàng là cố ý làm như vậy, không biết là biểu tình này là thật hay giả?
“Vương gia không phải nên tự mình tiến cung để nhìn xem ta?” tuy biết vấn đề mình đang hỏi là một vấn đề trầm trọng, Lục Phù vẫn muốn biết câu trả lời, dù không nỡ xóa tan bầu không khí ấm áp ngắn ngủi này, nàng nhẹ nhàng dựa vào đầu giường.
Sở Cảnh Mộc sau khi nghe hỏi thần sắc cũng biến đổi, hai mắt có chút u buồn, nhìn mặt nàng đang cười sáng lạn, có chút bất đắc dĩ thở dài “ Bổn vương có tâm tư gì cũng không gạt được ngươi”
“Vương gia quá khen, ngươi có thể mặc kệ ta ở trong cung vài tháng, hôm nay lại đến tìm ta, nhất định đã có chuyện xảy ra, đạo lý đơn giản như vậy sao ta lại không biết?” Vô tình chú ý tới giọng cười như ai oán, Sở Cảnh Mộc cười bước qua, cầm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mê hoặc lòng người, đáy lòng cũng trở nên trầm trọng.
“Ta không có mặc kệ, không quên? có chút bất mãn lẩm bẩm, âm thanh nhỏ xíu làm Lục Phù nghe không rõ, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn như có ý hỏi, Sở Cảnh Mộc chỉ cười cho qua, cũng không nói gì.
“Vương gia ta ở trong cung phát hiện một chuyện thú vị”Nàng cười nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, càng phát ra vẻ chăm chú.
“Có chuyện gì thú vị, nói ra nghe thử xem?” Sở Cảnh Mộc đối với chuyện nàng có hứng thú hắn một chút hứng thú cũng không có, nhưng đối với mái tóc đen của nàng lại cực kỳ thấy hứng thú, nhẹ nhàng đùa giỡn những lọn tóc.
Lục Phù đem chuyện gặp được ở lãnh cung ngày đó kể cho hắn nghe từ đầu tới cuối, không dấu diếm một chữ, mà kết quả cũng giống như nàng dự đoán, trên mặt của Sở Cảnh Mộc vẫn bất động, chứng minh hắn đã sớm biết chuyện này, Lục Phù cười, thì ra hắn ôn nhu như nước, nhưng lòng lại lạnh như băng.
Một không khí trầm mặc, Sở Cảnh Mộc cũng không nói chuyện, tay nắm chặt tay Lục Phù như muốn truyền hơi ấm, gió ban đêm trong lành chợt như lạnh đi vài phần.
“Trong cung sẽ phát sinh ra thay đổi lớn sao?”
“Hoàng thượng không có việc gì”
“Hoàng thượng không có việc gì, người có chuyện chính là thái tử” Lục Phù cúi đầu nhẹ nhàng lẫm bẩm, giọng nói cũng thật nhẹ, giống như không phải đang nói đến một sự kiện có thể làm rung chuyển cả triều đình, mà là đang bàn luận về thời tiết, giọng nói thật bình thản. Sở Cảnh Mộc cũng không tỏ thái độ, đối với sự thông minh của nàng hắn sớm đã hiểu rõ.
“Phù nhi, vì để báo thù ngươi đã tốn không ít công phu vào cục diện của triều đình”
“Như thế nào cũng so ra thua kém công phu của vương gia rất nhiều, nếu ta đoán không lầm, ngươi đã chắc chắn như thế, như vậy chuyện Hàn quý phi hạ độc, ngươi cũng âm thầm nhúng tay vào?�
Lại bị nàng nhìn thấu, Sở Cảnh Mộc bất đắc dĩ cười khổ, gật gật đầu, lòng Lục Phù chấn động, không thể nào ngờ âm mưu nàng chứng kiến ngày đó cũng có hắn dự phần.
Người phía sau bày ra màn này sẽ không nên là hắn, vấn đề này nàng không thể nào hỏi ra miệng, hạ độc hại thiên tử, nếu bị phát hiện, chính là tội lớn a, tội bị diệt môn chin đời, Hắn âm thầm bày ra sau đó mượn tay Hàn quý phi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến hắn, trách không được…
Tất cả bên trong triều đình này giống như bị hắn khống chế, bày mưu nghĩ kế, giấu tài mười mấy năm, rốt cuộc đã biết hắn đang đợi cái gì.
Hắn đang đợi Hoàng thương bị độc phát, nhưng mà sao đó thì sao?
Còn Hàn quý phi, nàng cho rằng việc làm của mình thần không biết quỷ không hay, có hay không biết mình cũng nằm trên ván cờ của người khác, Cho đến hiện tại Lục Phù mới cảm nhận được sâu sắc, sự lãnh liệt và lãnh khốc trên người Sở Cảnh Mộc, …Sự đáng sợ của hắn, không giống như Tấn vương đều lộ hết ra ngoài, mà nó được dấu khéo léo ở dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Mưu lược và tâm kế như thế ngay cả nàng cũng cảm thấy mặc cảm, …Hắn đã ẩn nhẫn mười mấy năm, vậy người sau lưng hắn là ai?
Không hổ là đệ nhất vương gia của triều đình….Ngày sau sẽ trở thành đệ nhất quyền thần….
“Phù nhi đừng bày ra vẻ mặt này, chúng ta đều không phải là người hiền, không phải là thiện nam tín nữ. Có cái gì đáng để tò mò đâu, trong triều đình, tranh chấp quyền lực là một sự kiện tàn nhẫn, dưới chân mỗi vị đế vương, đều đạp lên máu tươi và thi thể của người khác” Hắn cười khẽ nhéo nhéo mũi của nàng, lời nói thâm thúy.
Lục Phù sửng sốt vài giây, trong nháy mắt chợt nhớ lại những lời nói của Tấn vương trên Thành lâu, không tự chủ mở miệng “ Lời nói của ngươi cùng Tấn vương giống nhau như đúc”
Gương mặt ôn nhuận của Sở Cảnh Mộc xẹt qua vẻ lo lắng cùng lạnh lẽo, nghe Lục Phù nhắc tới Tấn vương, trong lòng cảm thấy không thoải mái, giống như bị kim đâm vào yết hầu, ánh mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt tuyệt mỹ của nàng, nhè nhẹ như tìm kiếm cái gì, mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt cũng tăng thêm ba phần.
Nàng cười ha hả, tư vị ngọt ngào trong lòng lần lượt thay đổi,cười vui nói “ Bỏ lại ta mặc kệ nơi đây là vương gia ngươi, hiện tại ngươi còn trách ta.”
“Yêu nghiệt không lương tâm “ vẻ mặt của Sở Cảnh Mộc giãn ra, cười mắng một tiếng “ Bổn vương đau lòng vì ngươi”
“Đúng.. đúng vậy...phải, Phù nhi đa tạ vương gia.”Thực thực giả giả cười, Lục Phù nghiêng đầu hỏi, “Bất quá, vương gia cần ta làm cái gì?”
“Trong cung có thể sẽ có đại loạn, ngươi cứ ở tại Di trữ cung, mặc kệ bên ngoài có động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài, cứ ở yên chổ này, chờ bổn vương tới đón ngươi, biết không? Sở Cảnh Mộc sờ vào những lọn tóc dài của nàng, thương yêu dặn dò, cho dù muốn nàng làm cái gì, hắn nhất định không muốn cho nàng mạo hiểm
“Thật sự...cái gì cũng không muốn ta làm?” Lục Phù cười ngọt ngào hỏi.
Sở Cảnh Mộc ủ dột gật gật đầu, nửa năm a, Phù nhi không ở bên người đã nửa năm, Lưu luyến nhìn nàng một cái, nói ra lời hứa hẹn “ Hai tay này, về sau chính là sinh mệnh, là trân bảo tối trọng yếu của Sở Cảnh Mộc ta. Phù nhi từ đây về sau, bổn vương thề sẽ không cho ngươi đề câp đến mặt trái dơ bẩn của triều đình này nữa.”
Thân thể của Lục Phù hơi chấn động, mắt ươn ướt “Ta nghĩ rằng ta đã thua cuộc”
Sở Cảnh Mộc nở nụ cười có điểm vui sướng “ Mặc kệ là đánh cuộc cảm tình hay đánh cuộc với vận mệnh, chỉ cần đánh cuộc tiền đặt cược là ngươi, Phù nhi, vĩnh viễn đều là ngươi thắng” Cho nên đừng lo lắng cũng đừng nên đánh cuộc, nhất định là bàn cờ ngươi muốn thắng”
Vài lần hắn muốn mở miệng hỏi nàng có còn nhớ thiếu niên đã gặp ở Vân phủ, nhưng rồi vẫn nhịn xuống, để sau này mới nói…
“Bổn vương phải đi rồi, tự mình cẩn thận một chút, biết không?”
Lục Phù gật gật đầu nhìn hắn đứng dậy, đột nhiên lên tiếng “ Cẩn thận người bên cạnh mình “
Bóng dáng vững vàng tuấn tú chấn động, nhẹ nhàng gật đầu đi về phía sa trướng đột nhiên quay người lại, bước nhanh đến bên giuờng kéo Lục Phù qua, hung hăng nhìn môi nàng hôn một cái, bá đạo như vậy, hồi lâu mới buông ra, không nỡ mà rời đi.
Không khí khi không còn hắn trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, Lục Phù nhìn thân ảnh của hắn biến mất, lẳng lặng nằm lại trên giường, đôi mắt trong trẻo mở to….Lại một đêm không ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]