Vương phủ. Tây Sương.
Sở Cảnh Mộc dưỡng thương vài ngày đã khỏe lại nhiều. Phần lớn do từ nhỏ gân cốt của hắn thật tốt, hơn nữa vương phủ có linh đơn diệu thuốcnên thân thể hồi phục rất nhanh.
Đêm vắng sao thưa, trời thu lành lạnh, ban đêm có chút mát mẻ, samỏng lay động mờ mờ ảo ảo, có tiếng thở dốc nhè nhẹ, tiếng động kéo dàingọt ngào triền miên từ trong nội thất truyền ra, khiến những ngôi saotrên trời cũng xấu hổ ẩn mình vào mây làm cho trời đêm thêm ảm đạm vàiphần.
Hương hoa lan nhẹ nhẹ tỏa ra cả gian phòng, thân hình trắng muốt mềm mại trong mắt Sở Cảnh Mộc càng thêm quyến rũ, những dấu môi hôn âu yếmkhông ngừng rơi trên người nàng.
“Vương gia......” giọng nói ngọt ngào có chút bất đắc dĩ, Lục Phù ôm cổ hắn, ánh mắt mê ly, “Tha ta đi!”
“Mới một chút đã xin tha!” Sở Cảnh Mộc yêu thương nói, hơi mang theo dục niệm.
Phù dung trong trướng, tràn ngập cảnh xuân.
Thật lâu sau, tình cảm mãnh liệt qua đi, Sở Cảnh Mộc dịu dàng ômnàng, tìm một tư thế thoải mái cho nàng dễ ngủ. Nàng muốn nằm tronglòng, nhưng hắn không muốn nàng nhìn thấy tấm lưng đầy những vết thươngdữ tợn.
“Phù nhi...... Gần đây ăn ít, ăn uống không ngon sao?” Nhớ tới cơm chiều nàng chỉ ăn một chút, Sở Cảnh Mộc hỏi.
“Trời lạnh, ăn không vô!” Lục Phù trở mình, đối mặt nhìn hắn cười.
“Gần đây thời tiết lạnh hơn, bảo Tình Nhân nấu canh bổ uống nhiều một chút, thật vất vả mới dưỡng ra một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168799/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.