Bóng đêm đen kịt, sự tuyệt vọng bao phủ lấy mọi người. Không ai dám thở mạnh, chỉ đứng yên sửng sốt thật lâu…
Bước chân của Sở Cảnh Mộc từng bước từng thong thả đến gần.
Ánh mắtnhìn chằm chằm vào Sở Vân đang nằm trên mặt đất, không hề chớp mắt, làm như nhìn không thấy Lục Phù ở bên cạnh, bước chân của hắn rất nhẹ, từng bước dẫm nát trái tim nàng gây ra từng cơn đau mãnh liệt.
Nàng giết phụ thân hắn kính trọng nhất!
Tuyệt vọng như từng cơn thủy triều ập tới, từng trận bao phủ lấy nàng, cuối cùng họ vẫn đi trên con đường này.
Có ai so với nàng càng hiểu rõ hơn mối thù giết cha không đội trời chung, có ai sovới nàng càng hiểu loại hận này, ngày đêm hành hạ thân thể và tinh thần, có ai so với nàng hiểu rõ tâm tình trong giấy phút này của Sở Cảnh Mộc…
Đó là sự tuyệt vọng và tuyệt vọng!
Băng Nguyệtchạy nhanh hơn hắn vọt tới trước mặt Lục Phù, khiếp sợ gần như biến mất, chỉ còn lại lo lắng. Bôn Nguyệt cũng chạy qua, kéo Tình Nhân căn dặn,sau đó bước tới bên người Lục Phù. Chỉ có Tiếu Nhạc vẫn còn sửng sờ đứng đó, không cử động nhìn vết máu trên mặt đất trong đình viện
“Vương phi,sao lại thế này?” Băng Nguyệt thấy nàng giống như si ngốc, không cử động ngồi dưới đất, nhanh chóng nâng nàng dậy, nhưng hai chân Lục Phù mềmnhũn như không xương, dìu không đứng dậy được, không nói một lời chỉlặng lẽ ngồi đó, ánh mắt đăm đăm nhìn bước chân của Sở Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168795/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.