Sở Cảnh Mộc nằm trên ghế đệm, dáng vẻ giống như lười biếng, nếu không có nét mặtmệt mỏi cùng cái cằm nhọn, Ly Nguyệt nghĩ nam tử đang nằm phơi nắng.
Ly Nguyệt lẳng lặng đứng một bên, tao nhã cười nhẹ, giống như muốn so với Sở Cảnh Mộc, không ai chủ động nói chuyện.
Ly Nguyệt nghĩ nam tử trên nhuyễn tháp đang ngủ...
“Thân thểnàng như thế nào?” Sở Cảnh Mộc hỏi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mặt khôngthay đổi, giọng nói lạnh như băng, hơi nắm chặt tay chứng tỏ hắn quan tâm.
“Vương phi ngoại trừ ăn uống không tốt, những chuyện khác tốt lắm!” Ly Nguyệt cung kính trả lời.
“Đừng đùagiỡn Bổn vương, ngươi biết Bổn vương muốn hỏi điều gì.” Giọng nói vốnlạnh lùng không tình cảm, giờ thêm vẻ không kiên nhẫn chính hắn cũngkhông nhận ra mình đang mong chờ câu trả lời.
Đôi màythanh tú của Ly Nguyệt nhăn lại cùng một chổ, lãnh đạm mở miệng “Vươnggia, nếu ta nói Vương phi bị trúng cổ độc, người tin không?”
“Ngươi chỉlà một đại phu, đừng nhiều chuyện!” Sở Cảnh Mộc hừ lạnh, mở mắt ra ngồi dậy, lộ vẻ phẫn nộ cùng hoang mang “Ngươi nói nàng trúng cổ độc?”
“Ta chỉ đoán như vậy!”
“Ngươi tin Bổn vương có thể giết ngươi!” Cả người Sở Cảnh Mộc căng thẳng, giốngnhư đang phẫn nộ khi bị người đùa giỡn, oán hận nhìn chằm chằm vào người giống thư sinh văn nhã, Ly Nguyệt trước mặt.
“Vương giagiết một người so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, tại hạđương nhiên tin.” Mặt Ly Nguyệt không đổi sắc nói, vẫn tươi cười khôngchút sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168790/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.