Du Nhã nhìm chăm chú thân hình loạng choạng của Sở Cảnh Mộc đang đi vào Tây Sương, mắt hạnh mở lớn.
“Ngươi đánhhắn?” Dám ra tay với Sở Cảnh Mộc, còn đánh đến thê thảm như vậy, ngoạitrừ nam nhân tàn nhẫn bên cạnh này, còn ai vào đây nữa. Du Nhã trừng mắt nhìn hắn, nếu Phù nhi nhìn thấy dáng vẻ Sở Cảnh Mộc như thế này, nhấtđịnh sẽ đau lòng. Nghĩ đến đây nàng không nhịn được trừng mắt nhìnhắn.
Phượng QuânÚy bình thản nhìn Sở Cảnh Mộc, làm như không thấy vẻ giận dữ của nàng,còn nói một câu khiến Du Nhã ngứa tay“Trước đây đều là Sở Cảnh Mộc đánhta, ta đánh chưa đã đâu, cảm giác cũng không tệ”
A…Biến thái! Du nhã liếc hắn, âm thầm mắng.
Sở Cảnh Mộc lắc lư vọt tới, một tay nắm áo Phương Quân Úy, hung hăng cảnh cáo “Cút khỏi đây cho ta!”
Vừa ngheTiếu Nhạc nói Phượng Quân Úy đến Tây Sương, hắn sợ đến nỗi mất hồn mấtvía, tỉnh rượu hơn phân nữa, vội vàng chạy tới, chỉ sợ đến muộn. Phượng Quân Úy là người như thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết.
Phương Quân Úy không chút sợ hãi trước lời đe doạ của hắn, chỉ cười hỏi “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Cút! Sở Cảnh Mộc phun ra một chữ.
“Bảo bốinhư vậy? Ta còn chưa thấy mặt, nhưng tại đây nhìn thấy một sự vui mừngkinh ngạc không tưởng tượng được” Phượng Quân Úy ngạo nghễ liếc Du Nhã,cố ý lớn tiếng nhưng chỉ đổi lại vẻ phớt lờ của nàng.
“Cảnh Mộc ca ca, nơi này là vương phủ, loại sói lang súc sinh nên mang bỏ vào rừngđể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-vuong-phi/2168784/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.