Hội võ kết thúc để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, không chỉ vì hành động liều lĩnh của Đô Thư Doanh, sự tranh đấu của Lỗ Lang và Sử Hựu Trát mà còn bởi Trường Cung tái xuất. Nhiều ngày sau đó người người vẫn bàn tán về đề tài này, các giai thoại lại được kể, liệt kê tất cả triều đại trong lịch sử, tên tuổi những hoàng đế gây ảnh hưởng lớn đến Khương La từ xưa đến nay. Không phải lúc nào thiên tử cũng được kính ngưỡng. Tân đế lên ngôi là ván cược nặng cả giang sơn. Vua tốt thì dân nhờ, vua xấu thì dân chịu, đó là bản chất của phong kiến.
Sau mấy nghìn năm thịnh trị, Khương La trải qua hơn năm mươi lăm triều đại với gần hai trăm vị vua, phải đọc hết tất cả tài liệu ở Tàng Kinh Các mới có thể hình dung toàn cảnh lịch sử của một vương triều đồ sộ. Người Khương La thông thường chỉ nhắc tới hai kiểu mẫu đế vương: Minh quân hoặc hôn quân, đôi khi nằm giữa hai loại này, như Thiên Vĩnh đế chẳng hạn. Ông ta cũng là nhân vật gây tranh cãi trong hàng thế kỉ, không ai có thể phủ nhận Hạ Hầu Vĩnh Khang là một hoàng đế rất thành công, rất tài ba, rất mưu lược. Nếu Ngưu Chỉ Ôn là người khai quốc thì Thiên Vĩnh đế là người mở rộng bờ cõi. Những cuộc viễn chinh đưa Khương La thành cường quốc, giành lấy vô vàn đất đai, của cải trong thiên hạ nhưng bản tính hiếu chiến cũng đã đẩy cả vùng bình nguyên vào niên đại bất ổn nhất lịch sử, thương vong vô số, khắp chốn lầm than. Trong mắt các nước ngoại bang, Thiên Vĩnh đế là cái tên tượng trưng cho cái ác!
Theo trường phái ôn hòa, nhà thông thái cho rằng “minh quân” phải là người hiền tài, thương dân như con, biết đau cho nỗi khổ của dân, biết lấy hòa bình làm thịnh trị, khiến trong ngoài yên ổn, không chiến tranh chết chóc. Với tiêu chí này, Thiên Vĩnh đế bị chỉ trích là hôn quân.
Theo trường phái hiện thực, sử gia lại quan niệm, “minh quân” nên là người quyết đoán mạnh mẽ, oai hùng dũng mãnh, đưa tên tuổi Khương La lên tới đỉnh cao, mở mang bờ cõi, răn đe ngoại bang khiến thiên hạ kinh sợ. Xưa nay quy luật sống còn là cá lớn nuốt cá bé, ta không vì mình trời chu đất diệt, vì thế hiếu chiến là hành động tự vệ sớm, âu cũng là lẽ đương nhiên. Với tiêu chí này, Thiên Vĩnh đế được ca ngợi là người vĩ đại nhất.
Cho dù cuộc tranh cãi không có hồi kết, người ta vẫn phải thừa nhận Hạ Hầu Vĩnh Khang là một người tràn đầy mâu thuẫn, cả đời ngập ánh vinh quang của ông đã kết thúc bằng những tháng năm lặng lẽ. Làm cách nào Chu Lạc gia có thể hất chân Hạ Hầu gia đang lớn mạnh một cách dễ dàng như thế? Đây mãi mãi là một nghi vấn có nhiều giả thuyết nhưng không có kết luận cuối cùng. Đến triều đại sau này, khi Thái Minh đế lên ngôi, tác phong hành sự và khí chất của hắn lại khiến không ít người phải thốt lên: “Thiên Hạ” lại thêm một “Thiên Vĩnh”!
Lỗ Lang và Sử Hựu Trát còn chưa phân thắng bại, hoàng thượng áp đảo quần phương, hội võ cứ vậy mà kết thúc. Mọi người đành trông chờ dạ tiệc đêm mười lăm, xem bệ hạ định đoạt thế nào. Những ngày kế tiếp là du săn và đá bóng chân gỗ. Có người vào rừng tìm gấu xám, cũng có người ở lại hành cung. Bóng chân gỗ là trò chơi được ưa chuộng trong dân gian. Người chơi chia hai đội, mỗi đội năm chân đá và một thủ môn. Họ phải đi trên đôi cà kheo cao hai tấc, giành bóng da, dẫn bóng về phần sân đối phương, sút vào cầu môn ghi điểm. Nói thì đơn giản nhưng chơi rất khó, bị ngã khỏi cà kheo là chuyện thường. Luật chơi không quy định nhiều cho nên người ta mặc sức dùng bạo lực đàn áp đối phương, cảnh tượng khá dã man, thường dẫn tới xô xát đánh nhau. Đôi khi bất hòa ngày thường sẽ được nam nhân lôi vào trận đấu giải quyết, tẩn nhau đã đời rồi xí xóa bỏ qua. Bóng chân gỗ thô tục nhưng cũng có cái hay, điểm đặc biệt là sau trận đấu sẽ không ai để bụng chuyện cũ, đây là quy ước ngầm, đàn ông vẫn có cách giải quyết vấn đề của riêng họ.
Giống như hầu hết con gái, Tư Tư không thích xem bóng chân gỗ, nàng chẳng thấy hay ho chỗ nào. Thời gian còn lại của lễ hội săn bắn chỉ có vài ngày, nàng muốn thấy gấu xám, cho tới bây giờ cả hội chưa ai săn được gấu xám. Ca Dương và Tư Tư cưỡi Tiểu Bạch vào rừng, Nha Nha tí tởn chạy theo đuôi, nó cảm giác ngoài kia là tiếng gọi hoang dã, bản chất loài sói kế tục từ máu tổ tiên, bốn chân to khỏe đi trên địa hình rừng rậm rất thành thục. Ngự lâm quân giữ khoảng cách xa, nếu không có hiểm nguy họ sẽ không xuất hiện, nơi đây hoàn toàn thuộc về hai người.
Sáng nay trời lạnh hơn bình thường, cổ chân của Tư Tư đã không đau nữa, nàng bị cuốn trong áo choàng lông rất dày, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ ửng hồng vì hưng phấn. Tiểu Bạch phi nước đại tiến vào rừng sâu, cỏ cây hai bên bị đánh dạt ra. Nha Nha giống tia chớp nhỏ chạy theo phía sau, nhảy qua những thân cây ngã chắn đường, có khi phóng lên mõm đá lao xuống, linh hoạt nhanh nhẹn không thua tốc độ của ngựa. Ca Dương vẫn chú ý tới nó, sợ nó bị bỏ lại nhưng Nha Nha nào phải con chó tầm thường. Cuối cùng hắn khẽ cười yên tâm, ra lệnh Tiểu Bạch tăng tốc hướng mặt trời mà đi. Bộ tứ kì lạ xé rừng đạp lá, hù dọa không ít chim chóc. Gió lùa rát da mặt, Tư Tư nhắm mắt nép vào ngực hắn, cười khúc khích nhìn Nha Nha cướp đường chạy đua cùng Tiểu Bạch. Lông trắng ngã hết về sau, dính đầy lá khô và sương sớm lấp lánh, cái lưỡi dài thè ra dưới chóp mũi nhọn, dáng chạy uy lực như một cỗ máy cơ bắp đang guồng quay. Hóa ra Nha Nha có thể chạy nhanh như vậy!
Tư Tư ngồi trên lưng ngựa an toàn, phía sau có vòng tay kiên cố, bên cạnh lại có một hộ vệ đáng yêu. Nàng đột nhiên mong ước bọn họ cứ chạy mãi thế này, chạy tới chân trời góc bể! Đáng tiếc phía trước là một cái dốc, Ca Dương kéo dây cương cho ngựa chậm lại, dừng ở đỉnh dốc nhìn xuống vùng đất xanh rờn bên dưới. Tư Tư không rõ mình đang ở chỗ nào, khu rừng quá lớn nàng không xác định nổi phương hướng, chỉ thấy cảnh đẹp hùng vĩ ngay trước mắt, một dòng sông nước chảy trong vắt, một dãy núi nhấp nhô in lên nền trời, một cánh rừng họ bách chặt chẽ san sát. Ca Dương nhìn xuống cô gái nhỏ, đôi mắt nàng mở to kinh ngạc, thần sắc tươi tỉnh sáng ngời, hắn biết mình đã đến đúng chỗ. Ca Dương kéo chặt vạt áo, thân mật ôm Tư Tư chỉ về nơi xa.
- Ở chỗ đó, phía sau ngọn núi là sáu quận ba châu thuộc về Khương La. Gồm có quận Bắc Hà, Tây Hà, Nam Hà, Đông Hà, Kiến Tạo, Tân Định. Ba châu là Tấn châu, Bình châu, Ngô châu. Vựa lúa lớn thứ hai cả nước nằm ở Bình châu.
Ca Dương lại chỉ về một hướng khác:
- Đi hết cánh rừng đó là eo biển Nam Hải, bến tàu Nam Hải hàng năm là nơi giao thương với các quốc gia bên kia bờ biển. “Thái tượng giữ đất” cũng ở đó. Sông này khởi nguồn từ dãy núi rừng Bách Thượng, chảy theo hướng Tây Nam qua một phần ba lãnh thổ. Ở mỗi nơi nó lại có cái tên khác, Trường Giang cũng là nó, Hạ Giang cũng là nó...
Tư Tư say mê nghe hắn nói, những điều nàng chưa hình dung được, Khương La... Khương La... Có bao nhiêu miền đất trải dài, bao nhiêu cánh đồng màu mỡ và cao nguyên mênh mông...
- Vậy còn bên kia?
Nàng vươn tay ra khỏi áo choàng. Ca Dương nhìn theo hướng nàng chỉ, cười nhẹ mà đáp:
- Đi tới chân trời, tới khi muội không đi nổi nữa, mặt đất chỗ đó vẫn là Khương La!
Hắn hơi nghiêng đầu, môi chạm vào vành tai nàng hỏi khẽ:
- Tất cả là giang sơn của trẫm, nàng có hài lòng không?
Tư Tư không hiểu cho lắm, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, phát hiện bệ hạ cũng đang nhìn nàng. Khoảng cách này không gọi là khoảng cách, chóp mũi hai người suýt chạm nhau. Tư Tư bần thần bị giam trong ánh mắt của hắn, có cái gì đó râm ran hối thúc... Nàng hốt hoảng nhìn về phía trước, lờ đi ngọn lửa dính ở sau gáy.
- Không biết gấu xám ở đâu ấy nhỉ?
Tư Tư cười một tiếng, cố ý ngâm nga, giọng nói như trẻ con. Ca Dương im lặng nhìn chiếc cổ trắng nõn có những sợi tóc không ngoan rơi xuống.
- Gấu ở vùng này không ngủ đông, chúng thích ra sông bắt cá, đi dọc bờ sông sẽ thấy!
Tư Tư gật đầu, nàng hơi hồi hộp khi cánh tay hắn vòng ra trước nắm đoạn dây cương, sau lưng có một nguồn nhiệt trùm xuống. Tư Tư rùng mình vì ảo giác có thứ gì đó mềm mại chạm vào sau gáy, lông tơ dựng đứng, sự đụng chạm chỉ trong tích tắc nhưng xúc giác nói cho nàng biết... Nó là một nụ hôn. Tư Tư mím môi im lặng nhìn đường, Tiểu Bạch đi qua con dốc thoải, theo lối tắt tiến gần bờ sông. Ca Dương cũng không nói gì, cả đoạn đường chỉ nghe tiếng tim đập và tiếng móng sắt lộp cộp. Tương Tư có phần mơ màng, cảm giác phập phồng này là sao? Nàng vô thức hơi nghiêng về trước, cách xa thân nhiệt phía sau một chút. Ca Dương nắm bắt mọi sắc thái của nàng nhưng hắn cũng không vạch trần, lợi dụng đoạn đường gập ghềnh mà ôm chặt Tư Tư như cũ, lý do vô cùng chính đáng!
Thần trí cô nàng cứ lòng vòng bay bổng, mãi đến khi bị tiếng sủa vang trời của Nha Nha đánh tỉnh. Chỗ sông chia nhánh có nhiều đá ngầm và cây thủy sinh, là nơi lý tưởng để cá làm ổ đẻ trứng. Một con gấu xám ục ịch đang vục đầu vào nước bắt cá, bờ bên kia loi nhoi bốn chú gấu con. Chúng là lứa mới sinh mùa đông này, có lẽ ra khỏi hang được mấy ngày, đi đứng còn chập chững té lên té xuống. Tư Tư chưa bao giờ tận mắt thấy gấu, nàng “oai” một tiếng, trợn tròn nhìn gấu mẹ gấu con. Hóa ra gấu không đáng sợ như mọi người thường kể, gấu con giống quả banh lông, lăn lăn đùa giỡn với nhau, thỉnh thoảng chạy ra mép nước làm động tác giả bắt chước mẹ chụp cá. Con gấu mẹ thực sự cao to, nó phát hiện người lạ liền chạy vào bờ, có ý định bảo vệ bầy con. Trước khi Tư Tư và Ca Dương phản ứng thì Nha Nha đã phi thân tới, nó thoăn thoắt bơi ngang dòng nước xiết, phóng lên bờ chặn đường lui của lũ gấu. Gấu mẹ nhảy lên trước che chở bầy con, nó hạ thấp người nhe bộ răng nhọn gầm gừ, chi trước giơ lên sẵn sàng vồ lấy con chó. Tay gấu có bốn móng, sức mạnh phi thường, người bị nó vồ không trọng thương cũng vỡ sọ. Nha Nha không chịu thua kém, nó dựng lông cổ, nhe răng nanh trắng phếu nhọn hoắt ra, cơ thể chùng xuống chuẩn bị lao vào ẩu đả. Đây là cuộc đối đầu trong tự nhiên!
Tư Tư sợ hãi muốn gọi Nha Nha trở lại nhưng Ca Dương đã giơ tay ngăn cản.
- Mặc kệ nó, cứ nhìn xem!
Bên kia bốn chú gấu con lao nhao trốn vào bụi cây, đầu nhỏ ló ra run run nhìn gấu mẹ chiến đấu. Gấu và chó là hai loài khác biệt, động tác của chúng đều theo bản năng. Gấu tuy chậm nhưng có lợi thế to lớn, khi nó đứng trên hai chân vững vàng giống bức tường cơ bắp đe dọa đối thủ. Chó Samoyed vẫn còn nhiều đặc tính của chó sói, tuy nhỏ con mà nhanh nhẹn, cả hàm răng chắc khỏe cũng là vũ khí lợi hại. Nha Nha chạy lòng vòng tìm thời cơ, táp một cái rồi giật lùi ra. Gấu mẹ chỉ đứng quanh một chỗ, gồng người lên chờ Nha Nha tấn công. Tiếng hăm he gầm gừ của hai con vật làm cánh rừng náo nhiệt. Chúng quần ẩu rồi kéo nhau xuống mép nước. Nha Nha lắc bộ lông ướt, cả người xù lên như một cục mây. Gấu mẹ cũng ướt đẫm, lông xám chảy xuống dính sát vào da. Hai con vật chơi đến là vui vẻ, quậy tung tóe bên bờ sông. Nha Nha là con chó rất cà chớn, nó tí tởn chọc giận con gấu, lựa mông mà táp. Tư Tư phì cười nói với Ca Dương:
- Nếu gấu đực tới thì phải làm sao?
Ca Dương nghiêm túc trả lời:
- Có người đi theo cắn mông vợ mình, nó không nổi khùng mới lạ!
Dường như bầy quạ bay ngang đâu đây...
Thật ra gấu xám sống đơn độc, không phải mùa sinh sản gấu đực tự đi kiếm ăn, chỉ còn gấu mẹ phải chăm đàn con. Ca Dương lặng lẽ sờ vào thanh cung, hành động này bị Tư Tư phát hiện. Nàng nôn nóng nắm cổ tay hắn.
- Anh muốn làm gì?
- Không phải nàng thích lông gấu sao? Con gấu mẹ đã mệt, đây là thời cơ tốt!
Tư Tư nhíu mày, nhìn bốn gấu con co ro trong bụi cây.
- Hay là thôi đi... Nó có con nhỏ, nếu nó chết gấu con phải làm sao? Muội từng nghĩ gấu xám là loài độc ác hung hãn cần phải diệt trừ nhưng hóa ra nó cũng như muông thú trong rừng... Săn gấu chả có gì vinh quang hết!
Ca Dương nhẹ cười, khẽ vuốt một lọn tóc mềm.
- Nàng không thích thì thôi... Thật ra săn gấu không dễ, gấu ít khi chết sau một lần bắn nhưng người ta không thể bắn quá nhiều, sợ hỏng bộ da lông của chúng. Gấu có thể bị ngất và tỉnh lại rất nhanh, nếu sơ ý tiếp cận sẽ bị nó giết trong chớp mắt.
Ca Dương nhìn trận chiến chưa có hồi kết, giơ tay lên miệng huýt một tiếng dài. Nha Nha dựng đứng lỗ tai quay đầu bỏ chạy, nó bơi qua sông trở về bên họ. Con chó vận động mạnh nên thở phì phò, lông bẩn, bốn chân dính sình. Tư Tư bật cười cúi xuống xoa xoa đầu nó.
- Lát nữa trở về xem Tiểu Mai xử lý mày thế nào!
Gấu mẹ dẫn gấu con chạy nhanh vào rừng, cả nhà thoát một nạn. Ca Dương lại cho ngựa đi dọc con sông, gặp thêm không ít gấu xám nhưng hắn không săn con nào. Hai người thong dong đi dạo, ngắm cảnh đẹp, bình luận về động vật, mãi đến khi mặt trời lên cao mới tìm đường quay về.
Những ngày du săn khép lại, buổi chiều trước khi hồi kinh ở hành cung tổ chức dạ tiệc. Thức ăn là thành quả đi săn của mọi người, ban thưởng cũng được công bố. Ngoài tiệc tất niên mỗi năm thì hội săn bắn mùa đông là dịp lớn các đại thần tề tựu. Trong chính điện, hoàng đế ngồi ở cao, bên cạnh có Dung phi và Quận chúa, dưới là hoàng thân cùng triều thần. Cáo mệnh phu nhân và các tiểu thư nhà quan mở tiệc ở ngoài điện, do Hoàng hậu chủ trì. Phân chia như vậy tránh cho chính điện quá tải, cũng để mọi người thoải mái hơn.
Hoàng hậu không có mặt, mọi người chú ý tới Dung phi nương nương một thân hồng cánh sen ngồi cạnh bệ hạ. Hậu cung Thái Minh đế vắng vẻ là chuyện ai cũng biết, nếu bây giờ có một phi tần mang thai nhất định là tin chấn động. Dung phi xuất thân cao quý, đường đường là công chúa Trung Lương, hơn nữa nàng tuổi trẻ xinh đẹp, được sủng ái vô vàn, khó nói trước tương lai tiến xa cỡ nào. Quần thần nuôi tâm tư riêng, tuy nói nói cười cười nhưng ánh mắt thường nhìn lén bên trên, muốn tìm chút manh mối có giá trị.
Triệu Phi Liên đêm nay đặc biệt diễm lệ, nàng mặc váy hồng, tóc vấn kiểu linh xà kế, điểm lên bướm vàng và trâm ngọc bích, kim bộ diêu đung đưa theo từng cử động mê người. Dung phi dính ở bên hoàng thượng, dịu dàng trò chuyện, chốc chốc lại bóc hoa quả đưa cho ngài. Ca Dương vẫn giữ khuôn mặt nhàn nhạt vui ý, trông hòa nhã mà cũng xa cách. Hắn ăn tượng trưng vài múi cam, sau đó chuyển tay đưa cho Tư Tư. Hôm nay Quận chúa có vẻ không vui, hơi trề môi nhàm chán xem hát múa. Ca Dương thấy vậy len lén nắm bàn tay nàng trong ống áo rộng, động tác này làm mãi thành quen.
- Bệ hạ... Thần thiếp rót rượu cho chàng...
- Ái phi không cần động tay, nàng ăn gì đó đi, để Tiểu Ninh Tử làm!
Ninh công công lập tức lấy bình rượu từ tay Dung phi, động tác vừa đủ kính cẩn. Mấy hôm nay hắn theo lệnh của bệ hạ cho người theo dõi Dung phi sát sao. Quả nhiên tìm ra chút manh mối. Thủ đoạn của họ vừa kín đáo vừa bí mật, nếu không phải ám vệ được đào tạo tốt và kinh nghiệm nhiều năm sẽ không phát hiện ra. Ví dụ như Nguyên Kế Sinh nổi hứng muốn đi dạo, thấy cây đào nở đẹp liền đến gần ngắm nhìn một lúc. Vài ngày sau Dung phi dẫn cung nữ đi ngang qua, cũng dừng lại ngắm hoa đào. Nói ra không có gì đặc biệt nhưng bọn họ đã truyền tin cho nhau bằng cách này. Mẫu giấy rất nhỏ dính ở nhánh cây, chỉ cần giơ tay sờ hoa là rơi vào tay áo. Ninh công công xác định phía sau Triệu Phi Liên không chỉ có Trung Lương mà Đại Thế cũng là đồng lõa.
Đêm qua lão báo cáo với bệ hạ, hoàng đế híp mắt nghĩ ngợi một lúc: “Không thể đánh rắn động rừng, cần xoa dịu con mồi dụ nó ra khỏi ổ!” Dạ tiệc bắt đầu được một lúc, sau khi điệu múa lụa kết thúc Ninh công công khom người chờ ý chỉ của bệ hạ. Ca Dương vẫy tay cho vũ công lui ra. Bên dưới lập tức trật tự nhìn lên.
- Giờ Dần sáng sớm mai sẽ khởi giá hồi kinh, cho nên yến tiệc này các khanh cứ thoải mái ăn uống, trẫm miễn cho nghi thức rườm rà. Hội săn năm nay rất thành công, thợ săn bắt được nhiều con mồi nhất sẽ được trọng thưởng nhưng trước tiên trẫm có một chuyện hệ trọng phải tuyên bố trước...
Ninh công công vỗ tay hai cái, thái giám bưng ra chiếc khay bạc, bên trên là thánh chỉ đã được niêm phong. Ninh công công trịnh trọng dùng hai tay cầm lên, tháo băng lụa mở chiếu thư ra.
- Dung phi nương nương tiếp chỉ!
Triệu Phi Liên giật mình ngẩng đầu. Nàng ta nhìn bệ hạ một cái rồi hồi hộp quỳ xuống.
- Có thần thiếp!
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Dung phi họ Triệu phẩm hạnh cao quý, hiền lương thục đức, tư chất vô song. Nay trẫm tấn phong Dung phi làm Hoàng quý phi, an bài ở cung Trúc Uyển. Khâm thử!
Thánh chỉ súc tích ngắn gọn, Ninh công công đọc xong khép lại, bên dưới là một mảng im lặng, Dung phi cũng ngẩn người ra.
Triệu Phi Liên kích động quay lại nhìn, nàng chưa từng bước lên đỉnh cao như thế. Mười năm làm công chúa Trung Lương, chịu đớn đau thể xác, bị lợi dụng sai khiến như con chó, cuối cùng ông trời cũng đền đáp công bằng. Nàng hoàn toàn xứng đáng với những gì có được hôm nay. Tuy hơi khó tin nhưng nàng đã chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim nam nhân kia... Phi Liên cảm thấy không bao lâu nữa mình sẽ trở thành độc nhất vô nhị. Nét cười hiện lên trên khuôn mặt diễm lệ, đủ kiêu ngạo, đủ đắc ý. Ca Dương nhàn nhạt quan sát, hắn hơi tức giận vì khuôn mặt giống hệt A Dung lại mang biểu cảm không thuộc về A Dung. Ca Dương đã nghĩ thông suốt. Nếu hắn không giống Hạ Hầu Vĩnh Khang ở kiếp trước thì chẳng lý nào “nàng” lại cùng bộ dạng với “nàng” kiếp này. Mỗi vòng luân hồi là một quy luật nhân quả, người ta đầu thai với thân phận khác, gia cảnh khác, cha mẹ khác... Bề ngoài cũng vì vậy mà đổi thay. Thể xác chẳng qua là lớp vỏ tạm bợ cho linh hồn, sau mấy chục năm nó cũng hết thời hạn. Suy nghĩ như thế, hắn chẳng còn tí nào yêu thích đối với gương mặt của Dung phi nữa...
Quần thần bên dưới chúc mừng rôm rả, hoàng đế cười cười chỉ lo uống rượu. Quận chúa nhìn Dung phi thu hết ánh hào quang, tự nhiên thấy lòng bực bội khó chịu, dứt khoát giật tay về. Nàng giận! Ca Dương hơi nhướng mày liếc qua, nhìn bộ mặt hờn hờn tủi tủi chưa từng thấy của Tư Tư. Hắn biết nàng không thích Dung phi, chuyện tấn phong này có mục đích khác, hắn nghĩ đợi tiệc tan phải giải thích một chút. Ca Dương thử mò mẫm sang ghế bên cạnh nhưng hết lần này tới lần khác bàn tay nhỏ kia đều kháng cự dời đi. Hắn đành thở dài bỏ cuộc...
Sau khi Hoàng quý phi được tấn phong, dạ tiệc càng náo nhiệt chúc mừng người đạt danh hiệu thợ săn giỏi nhất với tổng cộng hai mươi sáu con mồi. Có vài người săn được gấu xám, hoàng thượng cũng ban thưởng hậu hĩnh. Đến khi nhắc tới quán quân hội võ, triều thần đều trông mong phán quyết của bệ hạ. Dẫu rằng chính ngài bon chen làm hỏng hội thi nhưng không thể tự nhận làm quán quân được. Vậy thì Lỗ Lang và Sử Hựu Trát phải phân tranh thế nào?
- Hội võ năm nay có nhiều chuyện khó lường. Trước mắt, Đô ái khanh có thỉnh cầu gì để trẫm suy xét?
Đô Thư Doanh từ đầu đến cuối chỉ im lặng thưởng rượu, khi bị nhắc tên mới lò dò đứng lên.
- Muôn tâu bệ hạ, hiện tại vi thần chưa có chuyện thỉnh cầu, có thể cho thần nợ lại không?
- Ha, lại còn để dành dùng sau! Thôi cũng được nhưng chỉ có một điều duy nhất, khanh tự cân nhắc đi.
- Đa tạ hoàng thượng!
Ca Dương dời mắt nhìn xuống người nào đó bên dưới, nhàn nhạt nói tiếp:
- Còn về ngôi vị quán quân, bởi vì Thập thất hoàng tử và Sử Hựu Trát không ai chiến thắng chung cuộc nên trẫm ban thưởng như nhau. [Bài miễn tử] thuộc về Sử công tử, phần của Lỗ hoàng tử sẽ thay thế bằng huân chương dũng sĩ danh dự. Không biết hoàng tử hài lòng chưa?
Huân chương mà Ca Dương nhắc tới cũng không có gì ghê gớm nhưng được cái danh tiếng. Huân chương dũng sĩ dành cho người có công lao với triều đình, tôn vinh kẻ sĩ phu. Ở một làng có người nhận huân chương cũng giống như vinh quang cho cả họ, trưởng thôn phải kính nể người này, trong mọi chuyện đại sự tiếng nói của người này đều có trọng lượng. Cho nên, huân chương dũng sĩ không có lợi về vật chất nhưng là thứ đánh bóng uy danh.
Lỗ Lang ngồi một bàn riêng lẻ bên dưới chúng hoàng thân. Tối hay hắn có vẻ đạo mạo trang trọng, mặc áo chéo vạt thêu huyền điểu, đeo đai lưng vàng treo khối ngọc bội xanh lam, đầu tóc chải chuốt bảnh bao, cả người toát lên một vẻ gọn gàng xán lạn. Lỗ Lang híp mắt cười, bớt đi một chút lưu manh, thêm vào mấy phần nho nhã. Người này... Biến hóa ghê gớm thật!
Lỗ Lang đứng lên, bước ra lối đi giữa điện hướng mặt về phía hoàng đế. Lần này mỗi cử chỉ của hắn đều có phép tắc nghi lễ, trông vương giả đường hoàng.
- Ngô hoàng ban thưởng hậu hĩnh, ta đây hết lời cảm tạ! Sẵn dịp vui lớn này, Đại Thế cũng có chút lòng thành gọi là giao hữu lâu dài...
Hắn dứt lời, ngoài cửa điện từng tốp hộ vệ khiêng hòm xiểng đi vào. Đây là tất cả hành lý đoàn sứ thần đem theo. Lỗ Lang từ tốn mở từng nắp rương, châu báu ngọc ngà làm lu mờ ánh sáng dạ minh châu trong đại điện. Mọi người rướn cổ nhìn theo, bị líu lưỡi vì trình độ xa hoa của Đại Thế. Ngọc trai to như vậy họ chưa từng thấy, đồ chặn sách đúc vàng rồng, cẩn huyết ngọc hồng ngọc lam ngọc... Một rương khác thì chứa toàn gấm quý. Ở Khương La, loại vải này mỗi năm chỉ dệt ra một trăm tấc. Thế mà Lỗ Lang đem tới đầy một rương, ít nhất phải hơn nghìn tấc vải. Còn có hai hòm dược liệu làm ngự y đỏ mắt mà nhìn. Lỗ Lang giới thiệu sơ qua, sau đó mở cái rương thứ năm.
- Đây là kinh Phật và tượng Bồ Tát nạm hồng thạch, xin kính biếu Thái hậu nương nương. Kinh thư này không phải vật tầm thường, nó là đoạn cuối trong bộ [Đại từ bi chú] bị thất lạc từ lâu. Sau khi chùa Thiếu Lâm bị hỏa hoạn, hai quyển kinh và tượng Bồ Tát đã được giải cứu, do Đại Thế bảo tồn đến ngày nay...
Trong điện có không ít người sùng Phật, vừa nghe tới hai món bảo vật họ liền kích động suýt khóc. Quả thật của cải đánh vào vật chất lẫn tinh thần! Nếu Thái hậu có mặt lúc này, nói không chừng bà sẽ lập tức đem kinh và tượng giấu đi. Lỗ Lang hài lòng nhìn triều thần Khương La lộ ra vẻ tham lam, tiếp tục mở năm rương còn lại, vật sau càng quý giá hơn vật trước, đến Quốc bảo cũng đưa tới.
Từ đầu tới cuối Ca Dương không chút lay động, chỉ trầm ngâm nhìn núi châu báu lấp la lấp lánh. Hắn thấy thất vọng vì thần tử của mình dễ bị mê hoặc đến thế. Chẳng lẽ Quốc khố Khương La còn không bằng một chút “bạc vụn” Đại Thế đem tới? Trình diễn khoe giàu xong rồi, Lỗ Lang hướng về phía hoàng thượng chân thành nói:
- Không dám múa rìu qua mắt thợ, chỗ này nhỏ nhoi mong Thái Minh đế đừng chê bai. Ta lấy danh nghĩa chính cung hoàng tử Đại Thế xin được cầu hôn Minh Châu quận chúa của quý quốc. Hai phần sính lễ còn lại tháng sau sẽ dâng đủ!
Lỗ Lang dứt lời, không khí trong điện bị nghẹn lại như gà mắc dây thun. Triều thần há mồm trợn tròn mắt, đảo qua mười rương “sính lễ”, tuy có hơi tiếc nhưng đành nuốt ngược vào trong. Châu báu quý thì có quý nhưng mà Quận chúa điện hạ sao có thể so sánh được? Bọn họ há có thể vì chút xíu tài sản này mà đem Quận chúa gả cho ngoại bang?
Ngồi ở trên kia, Tư Tư giận đến run người. Hắn nói cái gì? Đòi cưới nàng à? Nằm mơ đi! Tư Tư nóng nảy nhìn qua bệ hạ, chỉ thấy Ca Dương đột nhiên cười khùng khục, xoa cằm hỏi Lỗ Lang:
- Trẫm không nghe được tiếng chim cò, ngươi có thể nói tiếng người không?
Lỗ Lang giật giật khóe miệng, cố gắng giữ nguyên nụ cười lại tha thiết khẩn cầu:
- Ngô hoàng thích đùa. Ta đây thật lòng thật dạ mến mộ Quận chúa, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thể buông tay. Được phụ hoàng cho phép, ta xin thể hiện thiện chí bằng chiếu cầu hòa này...
Trước khi đến Khương La, Lỗ Tông Phi đã lường trước mọi tình huống. Chắc chắn Chu Lạc Ca Dương không dễ dàng đáp ứng, vì vậy phải đem giang sơn của hắn ra làm mồi nhử, thứ này so với nhi nữ thường tình quan trọng hơn nhiều! Ninh công công đi xuống lấy “chiếu cầu hòa”, đứng giữa điện đọc to. Đại khái ý nói nếu hôn sự này thành, trong vòng năm năm ải Bình Thành sẽ ngừng chiến, đồng thời bồi thường chín vạn hoàng kim. Các tướng ở đây đều sáng mắt lên, họ rất hiểu chiến sự liên miên ở Bình Thành là gánh nặng lớn nhất của triều đình, tiêu tốn quốc khố, hao tổn binh lực. Nếu Đại Thế ngừng chiến, đây là cơ hội tốt để Khương La phục hồi, đợi năm năm qua đi thì một mẻ thu gọn! Chiếu cầu hòa đáng giá hơn sính lễ rất nhiều!
Triều thần bắt đầu lung lay, nhìn lên bệ hạ mong chờ. Giữa bầu không khí im lặng giằng co đó, Tề vương đột nhiên đứng lên. Cùng độ tuổi với hoàng thượng, Tề vương Chu Lạc Huyên Kim là một nam nhân rắn rỏi, nước da ngăm đen, tuổi trẻ vẫn còn lưu lại trong đôi mắt lấp lánh của một người lòng đầy tham vọng. Từ khi tân hoàng lên ngôi, hắn bị đuổi về đất phong ở Đông Hoang, kiên trì xây dựng thế lực riêng mặc do Ca Dương âm thầm áp chế rất nhiều năm. Ca Dương không đào tới gốc rễ, không muốn Khương La nội loạn, chẳng biết đây là quyết định sáng suốt hay sai lầm?
Lúc này Tề vương nhìn lên hoàng đế, bộ dạng chính nhân quân tử mà nói:
- Bệ hạ, thành ý của Đại Thế rõ ràng như vậy, chúng ta không nên cự tuyệt. Ai cũng biết bệ hạ yêu quý Quận chúa, không muốn nàng gả đi xa nhưng mà xét trên thân phận, là Quận chúa đương triều phải có trách nhiệm bổn phận với đất nước. Nàng hòa thân đổi lấy hòa bình, điều này cao quý biết bao! Đường muội nói có đúng không? Chẳng lẽ muội có thể ngồi nhìn biên giới loạn lạc gần chục năm mà không ra tay cứu giúp?
Tề vương dứt lời thì một tiếng bát vỡ vang lên. Chu Lạc Tịch Tề đập chén đứng dậy:
- Đường ca! Huynh nói như vậy sao công bằng? Quận chúa đương triều không chỉ một mình Tương Tư, huynh có hai cô con gái đến tuổi cập kê, sao không cho các nàng đi hòa thân đổi lấy “vinh quang” đi! Chiến tranh là chuyện của đàn ông, lấy một cô gái ra gánh vác là đồ hèn!
Tề vương đối địch với bệ hạ lâu nay, mà cả nhà Hòa An vương cùng hoàng thượng lại giao hảo. Lẽ dĩ nhiên Chu Lạc Huyên Kim muốn nhân cơ hội nào quấy phá mối thâm tình giữa bọn họ. Nếu Quận chúa hòa thân, không chỉ Tịch Tề mà cả năm anh em sẽ trở mặt với bệ hạ. Không khí trong điện nực mùi thuốc pháo, Lỗ Lang híp đôi mắt cáo, nhìn lên Tư Tư đang bồn chồn âu lo. Tuy cầu thân là kế hoạch của Lỗ Tông Phi nhưng chính Lỗ Lang cũng chấp nhận rồi, hắn thực sự hứng thú với Minh Châu, hứng thú hơn bất cứ nữ nhân nào. Lỗ Lang cắn môi suy nghĩ, hắn đã tự ý chuẩn bị đòn sát thủ cuối cùng, có thể Bát ca sẽ tức giận nhưng Lỗ Lang chỉ muốn cướp mỹ nhân vào tay!
- Các vị, các vị... Xin chớ vì chuyện này mà bất hòa. Nếu ta chưa thể hiện đủ thành ý thì đây, phần lễ vật này Lang mỗ cũng muốn làm sính lễ, như vậy không biết Quận chúa có hài lòng không?
Hắn lấy ra một cuộn giấy, nói với Ca Dương:
- Trên tay ta là kế ước đất đai. Tuy chưa chính thức được phong vương nhưng phụ hoàng đã cấp đất phong hai năm trước. Sau khi Thái tử lên ngôi, ta sẽ thành Chiến vương sở hữu năm quận và một châu phía Tây Nam, bao gồm cả thành Hòa Lợi giáp biên giới Khương La. Nếu Quận chúa hòa thân, Lang mỗ sẽ hai tay dâng thành Hòa Lợi sáp nhập vào lãnh thổ quý quốc!
Toàn triều máu sôi sùng sục! Trời đất ơi, một tòa thành đấy! Năm xưa Thiên Vĩnh đế đem quân xâm chiếm năm thành của Đại Thế, sau khi ông băng hà Đại Thế giành lại bốn thành. Một tòa thành không chỉ có giá trị về lãnh thổ mà còn là sĩ diện quốc gia. Cắt đất cho nước khác như vậy mà Lỗ Lang cũng làm được!
Tề vương sảng khoái cười to, chắp tay nói với hoàng thượng:
- Thâm tình đến mức này bệ hạ còn chần chừ gì nữa? Thành Hòa Lợi có vị trí quân sự chiến lược, Đại Thế tỏ rõ lập trường, chúng ta không nên do dự nữa! Hoàng thượng, ngài phải suy nghĩ cho đại cục, một mối hòa thân này lưu danh sử sách, vẻ vang cho Quận chúa và cả Chu Lạc gia. Mọi người thấy có đúng không?
Phe cánh của Tề vương nhao nhao ủng hộ, những người khác quyết định giữ im lặng. Tịch Tề giận run mà không biết nói gì. Lỗ Lang thực sự hạ sát chiêu, giờ chỉ còn trông chờ vào bệ hạ. Tịch Tề không tưởng tượng nổi, cô em gái bé bỏng của hắn, muội muội mà cha anh nâng niu trong tay, nàng sẽ trở thành vật hy sinh chính trị sao?
Tư Tư đã trưởng thành, nàng nhìn nghe đều hiểu hết. Lúc này gần như tất cả triều thần đang mong ước nàng gả cho Lỗ Lang. Một vị Quận chúa đổi lấy chiếu cầu hòa, một tòa thành, chín vạn hoàng kim và bao nhiêu châu báu. Có phải quá hời không? Tư Tư tựa lưng vào ghế, không dám nhìn hoàng thượng. Đột nhiên nàng thấy mình bé nhỏ làm sao. Hôm trước hắn đã hỏi: “Tất cả là giang sơn của trẫm, nàng có hài lòng không?” Tư Tư rất hài lòng nhưng mà chàng có hài lòng không?
Ca Dương vẫn thờ ơ như cũ, hắn ở trước ánh mắt trông ngóng của triều thần, ánh mắt cầu xin của Tịch Tề, ánh mắt thách thức của Huyên Kim, rồi cả ánh mắt đắc ý của Lỗ Lang. Nhẹ nhàng bao lấy bàn tay run run của Tương Tư, Ca Dương chẳng có chút do dự mà nói:
- Chuyện này... Trẫm không đồng ý!
Tề vương nhíu mày phản bác ngay:
- Bệ hạ, lý do nào ngài không đồng ý, phải cho mọi người ở đây một lý do chính đáng chứ!
Ca Dương nhìn Huyên Kim bằng nửa con mắt.
- Khương La xem trọng chữ tín, trẫm đã hứa gả cho người khác thì không thể vì danh lợi mà đổi ý được!
Ca Dương chỉ tìm một cái cớ, hoàn toàn không nghĩ đến hệ lụy của nó. Tề vương cười gằn hai tiếng, không chịu thua hỏi tiếp:
- Là ai? Bệ hạ hứa gả cho ai?
Ca Dương bực mình nhíu mày, cái tên này, đã nói như vậy mà còn bám riết không tha! Khi Ca Dương chưa nghĩ xong đối sách thì Sử Hựu Trát đã đứng lên, chắp tay nói với Tề vương:
- Vương gia lượng thứ! Quả thật bệ hạ đã chỉ hôn Quận chúa cho vi thần!
Oa! Mọi người chợt tỉnh ra. Thảo nào, thảo nào! Tịch Tề mở to hai mắt, cười ha hả chạy tới vỗ vai Hựu Trát:
- Đúng! Đúng! Phụ vương ta rất vừa ý con rể tương lai. Tháng trước viết thư xin ban hôn rồi! Quân vô hí ngôn tứ mã nan truy! Lỗ Lang ngươi chấp nhận đi! Quận chúa không gả cho ngươi được đâu!
Ca Dương bị biến chuyển bất ngờ này làm cho giật mình, hắn lập tức trừng mắt nhìn Sử Đình Thành. Lão già chết tiệt! Lời nói của trẫm như nước đổ lá môn phải không??? Sử đại nhân co rúm lau mồ hôi. Con ơi là con... Con cứ thế này cái đầu của cha phải làm sao nhặt về đây!?
Tư Tư ngơ ngác, nàng và Sử đại ca sao? Vì sao không ai nói với nàng chứ??? Nàng đồng ý hôn sự này từ bao giờ chứ!? Vẻ mặt như khỉ ăn ớt của Tư Tư bị Tề vương chú ý. Hắn gian xảo vô cùng, lập tức bắt được đầu mối!
- Bổn vương thấy Quận chúa không cam tâm tình nguyện, liệu có phải hoàng thượng chỉ tìm cái cớ từ chối thôi không?
Sử Hựu Trát nghe vậy nhìn lên Tư Tư, quả thật nàng không vui vẻ chút nào. Hắn biết mình hơi đường đột nhưng mà cưới nàng là ý nguyện từ rất lâu rồi. Hựu Trát cân nhắc thận trọng, nếu bệ hạ không muốn hòa thân vậy thì hắn đứng ra làm lá chắn, nhất định bệ hạ sẽ hài lòng! Lấy đủ tự tin, Hựu Trát mỉm cười đối đáp với Tề vương:
- Vương gia thật vui tính. Thần và điện hạ quen biết lâu năm, tình cảm sâu nặng, tất nhiên hôn sự này có sự đồng ý từ hai phía!
- Hai phía? Có đúng thế không Quận chúa?
Tề vương dùng ánh mắt uy hiếp. Mọi người đều nhìn vào Tư Tư, ngay cả Ca Dương cũng đang nhìn thẳng nàng bằng ánh mắt sắc bén... Tư Tư chưa từng bị tứ phương tám hướng chiếu tướng thế này, thần kinh chịu không nổi áp lực, lắp bắp nói:
- À... Ta... Là... Là... Đồng... Đồng ý!
Tiếng “đồng ý” bé như muỗi kêu, vừa đủ cho Ca Dương nghe thấy. Hắn lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt như cuồng phong vũ bão đang kéo tới. Nàng đồng ý, nàng nói nàng cũng đồng ý, cũng có “tình cảm sâu nặng” với Sử Hựu Trát!!! Gân xanh trên thái dương giật đau đớn, Ca Dương hơi loạng choạng lấy thăng bằng. Ở giữa bao người, hai nam nhân đều có thể nói rằng họ yêu thích nàng, muốn thành thân với nàng. Lời này dễ bày tỏ như thế mà hắn không nói được. Ca Dương thấy mấy trăm khuôn mặt ở bên dưới chao nghiêng, giống như giễu cợt thứ tình cảm nhen nhóm của hắn. Nàng là ai còn quan trọng nữa sao? Hạ Hầu Vĩnh Khang yêu Sở Phù Dung bao nhiêu, bây giờ hắn thấy mình cũng yêu Tương Tư bấy nhiêu, chỉ có cơn hoảng hốt khi sắp mất đi người thương mới khiến hắn nhận ra sức nặng của tình cảm này!
- Sử Hựu Trát loạn ngôn hàm hồ, kéo ra đánh năm mươi trượng!
Ca Dương làm lơ với bàn tay giữ chặt cổ tay hắn, Tư Tư thấy Hựu Trát đột nhiên bị phạt không khỏi lo lắng, mở miệng muốn nói đỡ. Nàng càng như thế Ca Dương càng thấy phát điên!
- Lỗ Lang ngươi nghe cho rõ đây! Sính lễ của ngươi chẳng là cái thá gì, năm năm ngừng chiến giống như phút giải lao vô nghĩa, trẫm không cần thứ hòa bình giả tạo đó! Chín vạn hoàng kim của các ngươi không đủ dính răng mà thành Hòa Lợi nếu trẫm muốn sẽ tự mình tới lấy. Còn chờ ngươi dâng lên sao? Một lũ quan tham thấy lợi trước mắt mà không tính đại cuộc sau này. Nuôi các ngươi tốn cơm tốn gạo! Tất cả về nhà đóng cửa tự suy nghĩ đi!
Một tràng mắng từ Đại Thế mắng tới Khương La. Lỗ Lang chưng hửng, Tề vương trầm mặt, Hựu Trát bị lôi đi hành hình, những người khác cũng đần mặt đủ kiểu. Thái Minh đế phất tay áo bỏ đi, để lại một đại điện ngổn ngang trăm mối...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]