Sáng nay trời rất lạnh, lão vương gia chống gậy đi ra vườn. Cái gọi là “vườn” cũng không có gì đáng xem, chỉ gồm vài giống xương rồng, cây bụi, còn có ít vò lan hiếm hoi vẫn nở hoa trong cái thời tiết oái oăm này. Ông chầm chậm ngồi xuống xích đu, đây là chỗ con gái thường đọc sách. Chu Lạc Trinh khẽ vuốt sợi dây thừng đã sờn cũ, nhẹ nhàng đung đưa. Ông chìm trong hồi ức về nhiều chuyện đã qua, về kinh thành, về các con, về tuổi trẻ và về người vợ thân yêu của mình.
Lệ Hà bưng chén thuốc nóng đi ra vườn, thấy cha chồng đang nhắm mắt dưỡng thần. Nàng lễ phép thưa với ông:
- Phụ thân, đã tới giờ uống thuốc rồi!
Chu Lạc Trinh mở mắt, thở dài nhìn dâu trưởng.
- Lại thuốc, lão già này sắp thành cái ấm thuốc rồi...
Lệ Hà mỉm cười, cũng to gan đùa giỡn một chút.
- Con có chuẩn bị mứt quả, sẽ không đắng lắm đâu!
Chu Lạc Trinh cười một tiếng ồm ồm, đưa tay nhận cái chén. Sức khỏe của ông mấy năm gần đây không tốt lắm, bệnh này vừa hết bệnh khác lại tới, ông thực sự già rồi... Chu Lạc Trinh nhớ lại những người cùng thời với mình, hầu hết đã khuất núi, lão tiên đế có mười sáu con trai, hiện tại còn dư lại mỗi ông. Hòa An vương nào có tham sống, sống dai sống lâu cũng chỉ tổ cô đơn tịch mịch, gắng gượng đến tuổi này vì không yên tâm đứa con gái, con gái duy nhất của ông.
Khách quan mà nói, Hòa An vương là người có phúc, tuổi già an nhàn, con cháu đầy đàn, trong ngoài đầm ấm. Ở những vương phủ khác không được như thế! Chủ yếu vẫn do sáu đứa con của ông cùng một mẹ sinh ra, thân tình khăng khít, không phải đố kị ghen ghét nhau. Sau khi vương phi mất, ông không cưới vợ khác, chỉ ở vậy nuôi con. Các thiếu gia hiếu thảo lại học theo cha, không nạp tiểu thiếp, nhờ vậy luôn giữ được hòa khí. Hiện tại ông có ba nàng dâu, trừ dâu thứ ba phải theo chồng ở xa thì dâu trưởng và dâu hai đều rất nết na ngoan hiền. Trừ Tiểu Hà tuổi nhỏ thì chỉ còn đứa con trai thứ tư vẫn chưa chịu thành gia lập thất. Ông không quản được đứa con này, từ nhỏ tới lớn đã như vậy.
Lệ Hà thấy cha chồng uống hết thuốc liền nhận lại cái chén, sau đó lấy ra hai phong thư.
- Cha, Lục muội và A Tề hôm qua gửi thư về! Thật trùng hợp tới cùng một lúc!
Chu Lạc Trinh nhíu mày xé thư, ông cảm thấy kì lạ. Mỗi tháng Tịch Tề chỉ gửi thư về một lần, thậm chí hắn còn lười viết. Mọi việc hắn làm đều do Thế tử nói lại với ông. Tháng này mới ngày ba mà đã gửi thư, không lẽ có chuyện khẩn cấp? Vương gia lo lắng đọc thư của con trai trước. Tịch Tề vờ vịt hỏi thăm sức khỏe người nhà, dặn dò ông ăn uống đầy đủ, nói huyên thuyên một hồi mới nhắc tới Sử Hựu Trát. À, thì ra muốn tiến cử em rể tương lai! Lão vương gia đọc kĩ vài lần, tự hỏi chàng trai này là người thế nào mà khiến đứa con bất kham của ông tán thưởng như vậy.
Vương gia khép thư, hỏi dâu trưởng vẫn đứng hầu bên cạnh:
- Con có biết ai là Sử Hựu Trát không?
Lệ Hà lễ phép đáp:
- Dạ biết, Sử công tử là bạn của Tư nhi nhiều năm, thường viết thư qua lại, đôi khi gửi chút đồ chơi ở kinh thành. Con thấy quan hệ của hắn với em chồng rất tốt!
- Đã quen nhiều năm...?
Chu Lạc Trinh suy nghĩ xuất thần, lúc lâu mới tạm gác lại, mở thư của con gái. Tương Tư cũng vờ vịt thăm hỏi gia đình, nói rất nhớ cha, kể tội của Nha Nha rồi mới vào mấu chốt vấn đề là sợi dây bình an của Niệm Nhất. Lão vương gia cảm thấy hai đứa con của ông quái lạ, rốt cuộc chúng nó tính toán cái gì? Ông thở dài lắc đầu, không hiểu nổi lớp trẻ. Được dâu trưởng nâng đỡ, vương gia trở vào thư phòng, bắt đầu lấy giấy mực viết thư hồi đáp...
Kể từ hôm đó, Chu Lạc Trinh quan tâm nhiều tới vị công tử họ Sử kia. Ông sai Thế tử tìm hiểu gia thế nhân phẩm của Sử Hựu Trát, chỉ thiếu điều lật rách gia phả chín đời nhà người ta. Vương gia cảm thấy chàng trai này rất tốt, rất xứng với con gái mình, quan trọng là Tương Tư cũng có tình cảm với hắn, ông chưa từng thấy nàng qua lại với nam nhân nào như vậy, quan hệ “bằng hữu” cũng thật mập mờ. Tuy nhiên, vương gia vẫn còn đắn đo, bởi vì hoàng thượng đã nói trước, muốn đích thân lo chuyện hôn nhân cho Tương Tư.
Thế rồi vào một ngày cuối đông, Chu Lạc Trinh đột nhiên ho ra máu. Ông run run giấu chiếc khăn tay vào ngăn tủ, hoang mang một lúc bèn hạ quyết tâm viết chúc thư. Di nguyện cuối đời ông là con gái yêu dấu được gả cho người chồng tốt, con rể mà ông chọn là Sử Hựu Trát. Vương gia đóng dấu mộc, trực tiếp chuyển lên kinh thành cầu hoàng thượng lo liệu. Chu Lạc Trinh nào có biết, chúc thư ấy là đả kích lớn nhất đối với Ca Dương trong hoàn cảnh bế tắc. Nó đã đánh tỉnh chút u mê cuối cùng, khiến hắn hiểu được hạnh phúc rất mong manh, không lập tức giành lại thì vĩnh viễn vuột mất!
***
Đông năm nay Ca Dương không thể dẫn Tư Tư đi Ôn Chi Sơn, bởi vì có một sự kiện lớn năm năm một lần hoàng đế không thể vắng mặt. Lễ hội săn bắn mùa đông là một truyền thống đã tồn tại từ thời khai quốc. Thuở ban sơ, trên bình nguyên Khương La chỉ có các bộ lạc. Để chống chọi tiết đông khắc nghiệt, mùa thu bọn họ tích trữ thức ăn, mùa đông ẩn trốn trong sơn động tránh rét. Chuyện kể rằng một năm nọ tù trưởng mắc bệnh nặng mà thảo dược đều không tìm thấy, tuyết phủ trắng đất, cỏ cây không mọc nổi. Ông gọi các con trai lại bên giường căn dặn, nếu ai săn được Yêu hồ lấy mật chữa bệnh cho ông thì ngôi tù trưởng sẽ thuộc về người đó. Yêu hồ là giống cáo lông đỏ vô cùng quý hiếm, chúng chỉ làm hang ở nơi địa hình hiểm trở. Các con tộc trưởng không biết loài Yêu hồ có tập tính ngủ đông, trừ khi vào tận hang thì không cách nào bắt được. Bọn họ kéo nhau đi tìm Yêu hồ, chỉ có người con thứ sáu ở lại chăm sóc cha già. Cuối cùng Yêu hồ không bắt được mà bệnh tình tộc trưởng nhờ con trai tận tình chăm nom nên vượt qua mùa đông. Tộc trưởng truyền ngôi lại cho đứa con này, nói rằng đây chỉ là một bài thi khảo nghiệm, đứa con hiếu thảo nhất mới xứng đáng được phần thưởng lớn nhất.
Đây là một trong nhiều truyền thuyết vẫn còn lưu hành trong dân gian, về sau hoàng tộc tổ chức Lễ hội săn bắn mùa đông để nhắc lại tích này, đồng thời tưởng nhớ ân đức của vua, cũng là dịp cho quân thần có cơ hội gần gũi. Năm Sùng Nghi thứ hai mươi hai, trong Lễ hội săn bắn tổ chức ở khu rừng Bách Thượng, Thái tử Chu Lạc Ca Thần vì giúp phụ hoàng bắt Yêu hồ mà rơi vào bẫy của Nhị hoàng tử, chết không toàn thây. Lúc đó Ca Dương vừa thành thân với Triệu Tiếu Vy, trong hôn kỳ không thể tham dự.
Do cái chết bi thương của phụ hoàng và đại ca, về sau Ca Dương không mặn mà với Lễ hội săn bắn mùa đông nữa, các hình thức được giản lược, vỏn vẹn mười lăm ngày là kết thúc. Năm nay cũng không khác mấy, hoàng đế đem theo năm nghìn Ngự lâm quân, một nghìn thị vệ, khoảng hai trăm triều thần và gia quyến, hậu cung có Hoàng hậu và Dung phi, thêm cả Quận chúa cùng khởi giá đến Bách Thượng.
Buổi tối trước khi đi, Tư Tư phấn khích kiểm tra lại hành lý, xét tới xét lui lo lắng bỏ sót thứ gì. Nàng chưa từng đi săn bắn nên Tiểu Mai chuẩn bị một bộ đồ cưỡi ngựa, mặc lên trông rất oách. Tư Tư thích thú mang giày ống cao, tay cầm roi ngựa chạy qua chạy lại, tưởng tượng hình dáng oai phong lẫm liệt của nữ tướng quân. Nha Nha bị kích thích, cũng sủa ầm ĩ, nhảy tưng tưng chạy theo cắn đầu roi. Hai chủ chó càng chơi càng hăng!
Tiểu Mai đứng bên cạnh ôm trán thở dài, Quận chúa tưởng mình sắp đi đánh trận à? Ngay lúc đó một nô tài cầm theo phong thư nơm nớp chạy vào, hai mắt Tiểu Mai sáng lên, vội thông báo với Quận chúa thư nhà đã tới, giục nàng mau chóng mở thư. Hòa An vương như mọi khi dặn dò con gái quan tâm sức khỏe, không được ham chơi, ở hoàng cung hành vi cử chỉ phải cẩn thận, gặp lúc nguy nan thì tìm Tứ ca bảo vệ. Bình thường vương gia luôn dạy nàng như vậy nhưng Tư Tư thầm nghĩ bất cứ trường hợp nào nàng cũng tìm hoàng thượng trước tiên! Cuối thư, ông giải đáp thắc mắc về sợi dây bình an. Tư Tư đọc cho Tiểu Mai nghe.
Đại khái là sợi dây này không có gì quý nhưng nó được lưu truyền nhiều đời, có ý nghĩa gia tộc. Dây bao gồm ba loại, đeo tay, chân và cổ. Khi nhỏ Hòa An vương có một cái, sau này vương phi sinh trưởng nam nên ông cho Thế tử. Thế tử phi sinh trưởng tôn nên Niệm Nhất được thừa kế. Sùng Nghi đế ngày xưa có hai sợi, một cái cho Thái tử Ca Thần. Hiện giờ dây đeo tay đó có lẽ đang ở chỗ hoàng thượng hoặc thái hậu. Còn sợi dây đeo cổ đã lâu không biết tung tích, có người nói rằng Sùng Nghi đã cho Hoàng quý phi. Bà ấy chính là nguyên nhân khiến vở hí kịch “Mai Hoa nương tử ở Châu Kinh” bị cấm diễn.
Tư Tư rành rọt đọc hết thư, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mai ngồi đến hoang mang. Trong đầu nàng có một trăm con ngựa đang chạy loạn. Một vật gia truyền như vậy tại sao nằm trong tay sư phụ, liệu thân phận của Phong có giống như nàng suy đoán? Tiểu Mai lắc mạnh đầu, không thể nào, không thể nào...
Mặc cho Tiểu Mai có một đêm mất ngủ, sáng hôm sau vẫn theo Quận chúa khởi hành. Đoàn người hùng hồn với nghìn ngựa trăm xe, loằng ngoằng một đầu ra khỏi thành, một đầu vẫn còn di chuyển từ cửa cung. Đế Đô cách Bách Thượng không xa lắm, gần hơn Ôn Chi Sơn, chỉ mất khoảng nửa ngày. Long liễn đi sau tốp Ngự lâm quân mở đường, kế đó là Phượng liễn. Triệu Phi Liên ngồi trong cỗ xe xa hoa ở giữa đoàn, nàng ta vốn tính đi cùng long liễn với bệ hạ, ai ngờ hoàng thượng không thèm cân nhắc đã từ chối. Lề mề phía sau là xe của Quận chúa, Tư Tư đang ôm Nha Nha háo hức nhìn ra bên ngoài, mặc cho Tiểu Mai nhiều lần nhắc nhở không nên mở rèm cửa. Chỉ trách từ xưa đến nay Tư Tư chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng đồ sộ như vậy, cũng chưa từng thấy nhiều người như vậy. Đối với nàng, Lễ hội săn bắn mùa đông chỉ là một chuyến đi chơi mà thôi, nàng đâu biết phía sau nó là tâm kế trùng trùng, mỗi người đều không đơn giản!
Ở rất xa đằng trước, Ca Dương nằm nghiêng trên tháp, chậu hoa trên bàn đung đưa nhè nhẹ, khó nhận ra xe đang chuyển động. Hắn nhắm mắt nhưng không ngủ, Ninh công công khẽ khàng nói gì đó bên tai. Chân mày như kiếm nhếch lên một tí, tổng hòa trên khuôn mặt lạnh nhạt không biểu lộ suy nghĩ vòng vo lắc léo trong đầu.
- Rốt cuộc đây là trò gì?
Ninh công công phập phồng lo lắng, hắn không biết bệ hạ đang hỏi ai, hay là tự hỏi mình.
- Hoàng thượng... Vậy... Đoàn sứ thần này phải xử lý ra sao? Trong đó có cả Lỗ Lang, bào đệ* của thái tử. Người ta vẫn nói ở đâu có Lỗ Lang ở đó có Lỗ Tông Phi, hắn đi chẳng khác nào Lỗ thái tử đi, nếu để bọn họ chờ trong kinh nửa tháng có phải hơi thất lễ...?
*bào đệ: Em cùng cha cùng mẹ
Ca Dương hừ một tiếng:
- Trẫm cho phép nhập cảnh đã là lịch sự lắm rồi, mấy năm nay ải Bình Thành tiêu tốn rất nhiều quân binh và tiền của mới trấn giữ được, ba tháng một trận nhỏ năm tháng một trận lớn. Lỗ Kiến Cao hiện tại tuổi già sức yếu, tuy vẫn làm vua nhưng không nắm thực quyền, con trai hắn mới là Thái tử mà đã ngạo mạn như vậy, tương lai hắn kế vị, trẫm và Lỗ Tông Phi chính là kẻ thù không đội trời chung!
Ninh công công cúi thấp đầu, cảm thấy may mắn là ở Phượng Triều đã có Phượng Thể, bệ hạ nhìn xa trông rộng, sớm thu phục vào tay, nếu không Phượng Vận hoặc Phượng Doãn lên ngôi chẳng khác nào một núi ba hổ, sớm muộn gì cũng cấu xé nhau!
- Bệ hạ, nói vậy chuyện lần này là chủ ý của Lỗ thái tử rồi. Liệu trong sứ đoàn đó có gì mờ ám, nô tài có cần sắp xếp người theo dõi sát sao không?
Ca Dương chầm chậm mở mắt, Ninh công công dỏng tai chờ phân phó, ai dè bệ hạ lại hỏi:
- Tư Tư ở đâu rồi?
Lão Ninh nghẹn họng, hai giây sau mới định thần trả lời:
- Bẩm, Quận chúa đi chậm, vẫn ở ngoài sau...
- Tấp xe vào bên đường!
Ninh công công ngờ ngợ mà không dám hỏi, chỉ răm rắp làm theo. Thế là Long liễn đột ngột chuyển hướng, đỗ lại trên khoảng đất trống toàn cây bụi. Phượng liễn thế chỗ lên trước, Triệu Tiếu Vy nhìn qua cửa sổ mà không hỏi hang gì. Nô tài của Dung phi chạy qua nghe ngóng, cũng bị đuổi về. Rồi sau đó xe của các triều thần và gia quyến đều vượt qua Long liễn, không ai dám thắc mắc. Ca Dương hơi mất kiên nhẫn, gõ ngón tay từng nhịp, không biết rốt cuộc Tư Tư bị tuột lại ở chỗ nào rồi. Mãi đến cuối đoàn xe mới thấy bốn con ngựa đi chậm như rùa, kéo theo cỗ xe có rèm châu lấp lánh. Ở cửa sổ, đầu người và đầu chó đang thò ra.
Tư Tư cười toe toét nhìn núi non trùng điệp và màu xanh bát ngát hai bên đường. Nha Nha thè cái lưỡi dài liếm gió, thở khì khì góp vui. Ca Dương nhíu nhíu chân mày, thay đổi ý định, tự đi xuống bắt nàng. Xung quanh Long liễn vẫn có một nhóm Ngự lâm quân ngoài sáng và ám vệ trong tối vây quanh, ước chừng mấy chục người. Bọn họ đơ như tượng nhìn hoàng đế từ Long liễn nhảy xuống, chui vào xe của Quận chúa rồi hai giây sau ôm ra một người một chó trở lại. Thật ra ngài chỉ ôm Quận chúa mà Quận chúa ôm con Samoyed to đùng, “dây chuyền” cứ vậy biến mất trong Long liễn. Xe rồng lại lăn bánh đuổi theo đoàn người, tăng tốc tối đa.
Ninh công công chui ra ngoài ngồi ở đầu xe, ấm ức ganh tị với Nha Nha. Bên trong đốt sáp hương mùi đồng nội dìu dịu, Ca Dương vẫn lười biếng tựa trên tháp như cũ, chỉ khác là có thêm một nữ nhân trong lòng mà cô gái này cũng ôm một con chó trắng đang kêu gừ gừ phản đối. Sáp hương có chút dược liệu, dễ làm người ta buồn ngủ. Ca Dương lơ đễnh vuốt ve mái tóc đen mượt chọc vào cổ hắn ngưa ngứa. Tư Tư bắt đầu lim dim, áp má lên lòng ngực ấm áp thiu thiu ngủ, bàn tay theo thói quen gãi lông cho Nha Nha. Con chó híp mắt lại, gác cái đầu to bè trên đùi nàng, chiếm gần nửa cái giường của họ, phần đuôi xù đung đưa dưới chân tháp, chốc chốc lại ngúng nguẩy. Sáng nay lên đường sớm, cả ba đều thiếu ngủ!
Ninh công công không tiếng động hạ một góc rèm xuống, che đi khung cảnh thân thiết làm người ta xao xuyến này. Hắn đột nhiên nghe tiếng bệ hạ nói nhỏ:
- Đưa Lỗ Lang đến Bách Thượng đi, để hắn tham gia Lễ hội sắn bắn mùa đông...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]