Nha Nha ủ rũ nằm trong ổ chó. Nó ai oán nhìn Tiểu Mai đang ra vẻ “người ngoài cuộc”. Chu thái y cầm dao nhỏ cạo một vòng lông, sau đó đắp thuốc và băng bó lại. Cô chủ đứng bên cạnh nhíu mày lo lắng.
- Chu đại nhân, liệu có tổn thương đến xương cốt không?
Lão Chu cất dụng cụ vào hộp, cung kính nói với nàng:
- Quận chúa đừng lo lắng, chỉ bị rách da, tụ máu bầm, tạm thời đi đứng hơi đau nhưng ít hôm liền khỏi!
Tư Tư gật gù, lại nhìn Nha Nha ủ ê chán chường với cái chân bị bó một cục to. Sau khi tiễn Chu thái y đi, nàng nghiêm nghị ngồi trên ghế, mắt đảo một vòng hỏi:
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nha Nha ngóc đầu ăng ẳng trình bày. Nó nói mãi một hồi, mọi người đều nhìn nó bằng ánh mắt cảm thông: Rên thế chắc là đau lắm! Nha Nha thất bại đành gác mõm lên cái chân không bị thương, tiếp tục mặc niệm cho đám lông vừa bị cạo đi. Tiểu Mai e hèm mấy tiếng rồi mới đổi trắng thay đen thưa với Quận chúa:
- Điện hạ, chuyện là như vầy. Sáng nay nô tì dẫn Nha Nha cùng đi dạo Ngự hoa viên tập thể dục, ai ngờ giữa đường gặp phải Dung phi nương nương. Trớ trêu là nàng ta mặc váy đỏ, Nha Nha vừa ngủ dậy đầu óc chưa tỉnh táo, nhìn thấy màu đỏ thì lập tức kích động lao tới. Vốn dĩ chuyện này không có gì nghiêm trọng nhưng mà đám cung nhân theo hầu Dung phi hống hách quá đáng, chưa hỏi han gì đã muốn bắt Nha Nha. Nó vì tự vệ nên lỡ cào trúng Dung phi, kết quả bị người ta rượt đánh, trúng một gậy vào chân!
Tư Tư nghe xong nhíu mày:
- Vì sao nhìn thấy màu đỏ lại kích động?
Tiểu Mai nói dối không chớp mắt:
- Chuyện này dễ hiểu thôi mà, con vật thường như vậy, Quận chúa không nhớ trong sách có viết về cuộc thi đấu bò ở các nước Tây Dương sao?
- À... Nói vậy Nha Nha không có lỗi, chỉ trách Dung phi kia đang yên đang lành mặc váy đỏ làm gì!
- Đúng thế ạ!
Tư Tư gõ ngón tay lên bàn, có vẻ háo hức hỏi:
- Thế nó cào trúng chỗ nào?
- Trúng ngay cổ ạ!
Tư Tư nghe vậy mất hứng, liếc con chó đang nằm ngốc trong ổ:
- Mày kém quá, tại sao không cào vào mặt?
Tiểu Mai gật gù đồng tình. Thật ra nàng cũng tính bảo Nha Nha cào lên mặt nhưng mà không biết thái độ của bệ hạ đối với Dung phi rốt cuộc sủng ái ở mức nào, lỡ như ngài có hơi hơi thích cô ta thì Quận chúa sẽ bị mắng. Tiểu Mai luôn biết chừng mực, lòng vua không đoán được đâu!
- Quận chúa... Chuyện này phải xử lý thế nào? Nghe nói bệ hạ đến Trúc Uyển cung rồi, nhất định Dung phi đã cáo trạng trước, lỡ Nha Nha bị đem đi hấp bánh bao thì phải làm sao?
Tư Tư tức giận đập bàn, hùng hổ tuyên bố:
- Ai muốn ăn bánh bao thịt chó thì phải bước qua xác ta trước!!!
Nha Nha cảm động lắm, cô chủ thật tuyệt vời, nó rưng rưng ngóc đầu nhìn Tư Tư, sau đó lại nghe nàng ngập ngừng hỏi Tiểu Mai:
- Mà này... Bánh bao thịt chó ngon lắm sao? Ở đâu bán vậy?
Tương Đông Hiên náo nhiệt, Trúc Uyển cung cũng ồn ào không kém. Một đoàn thái y ra ra vào vào, gần như cả Thái y viện đều tụ họp ở đây. Ca Dương ngồi chờ ngoài phòng, sắc mặt âm u làm mọi người ở Trúc Uyển cung không dám hó hé. Ninh công công ôm phất trần, điềm nhiên đứng bên cạnh quan sát. Sau khi hoàng thượng hạ triều lão Ninh liền báo cáo sự tình. Nghe thấy Nha Nha tấn công Dung phi, câu đầu tiên Ca Dương hỏi là: “Thế con chó có sao không?”
Ninh công công thở dài nhìn trời, có chút đồng tình với Triệu Phi Liên, vị trí của nàng ta trong lòng bệ hạ còn kém cả Nha Nha. Hoàng thượng gọi hết Thái y viện tới Trúc Uyển nhưng lại bảo Chu Học Lễ đến Tương Đông Hiên. Phải biết rằng Chu thái y không phải ngự y bình thường, ông chữa bệnh đau đầu cho hoàng đế nhiều năm, có quan hệ họ hàng xa với Chu Lạc gia, tuy chỉ làm chức chưởng sự trong Thái y viện nhưng y thuật của ông cao nhất. Bình thường Độc Cô Tinh bào chế độc dược, Chu Học Lễ sẽ nghĩ ra thuốc giải, bọn họ một kẻ trong tối một người ngoài sáng đấu nhau nhiều năm chưa phân thắng bại. Có Chu thái y khám cho Nha Nha, chắc chắn không cần lo lắng nữa.
Hoàng thượng vẫn ngồi im bên ngoài, động thái ở Trúc Uyển càng cho thấy bệ hạ sủng ái Dung phi tới mức nào. Các thái y không dám sơ suất, sau khi xem kĩ vết thương thì bàn bạc phương thuốc tránh lưu lại sẹo, ồn ào đến trưa mới rời đi. Khi Ca Dương vén rèm bước vào phòng, Triệu Phi Liên đang nằm nghỉ trên giường, nàng tủi thân nhìn hắn. Hoàng thượng cười nhạt, ngồi xuống quan tâm hỏi:
- Ái phi thấy thế nào?
Triệu Phi Liên được cung nữ Hiền Nhi đỡ, yếu ớt ngồi dậy.
- Hoàng thượng... Thần thiếp thấy hơi nhức đầu, còn hơi buồn nôn... Liệu... Liệu có phải con chó kia mang bệnh gì trong người rồi lây cho thần thiếp không?
Hoàng thượng chưa trả lời thì cung nữ Tiểu Na đã nói leo:
- Nương nương, triệu chứng này có phải là bệnh dại không? Nếu là bệnh dại thì phải trị ngay khi nó chưa phát tán!
Dân gian vẫn cho rằng đối với bệnh dại, chỉ cần giết chó dại thì người bệnh sẽ không sao. Quan niệm này hoàn toàn sai lầm nhưng với trình độ y học hiện tại, hầu hết đại phu tin dùng cách thức này. Triệu Phi Liên nghe nhắc tới bệnh dại, cả người điêu đứng hoảng hốt, lập tức nhào vào lòng bệ hạ than khóc.
- Hoàng thượng, hoàng thượng... Cầu xin chàng cứu thần thiếp, thiếp không muốn bị bệnh dại!
Ánh mắt Ca Dương lay láy thứ cảm xúc quỷ dị. Hắn thờ ơ nhìn Tiểu Na rồi lại nhìn Triệu Phi Liên bám riết trên người mình, cánh tay đưa ra nhè nhẹ vỗ lưng nàng.
- Đừng khóc, chỉ toàn suy nghĩ bậy bạ. Thái y đã khám qua, nếu có bệnh dại thì họ đã phát hiện, huống chi vết thương do móng vuốt chứ không phải răng nanh... Nàng sẽ nhanh khỏi thôi...
Triệu Phi Liên tựa vào ngực hắn, vẫn còn thút thít. Nàng ta lén nhìn lên chiếc cằm cương nghị của hoàng đế, ngón tay khéo léo vuốt ve áo rồng.
- Bệ hạ... Hôm nay thần thiếp hoảng sợ, chàng ở lại với thiếp được không?
Ca Dương cười nhạt, không lập tức đồng ý, càng khiến cho Triệu Phi Liên sốt ruột bảo:
- Tối nay thần thiếp sẽ múa cho chàng xem, cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo ý chàng...
Từ sau lần đầu tiên gặp nhau ở Phượng Nghi cung, Triệu Phi Liên được ân sủng muôn vàn nhưng lại chưa lần nào trèo lên long sàn. Lúc đầu nàng nghĩ rằng cần có thời gian để hai người hiểu nhau, về sau nàng nghi ngờ sức khỏe của Ca Dương có vấn đề. Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua đầu, bệ hạ nam khí lẫm liệt thế kia, phương diện này chắc chắn rất tốt. Vậy thì khúc mắc ở đâu?
Triệu Phi Liên nghĩ mãi, hoặc là sức quyến rũ của nàng chưa đủ, hoặc là bệ hạ còn lưu luyến “người kia”. Phi Liên biết bộ mặt này, hình dáng này, tính cách này là lớp vỏ giả tạo. Nàng chỉ là một bản sao hoàn hảo của ai đó. Lỗ Tông Phi không cho nàng biết cặn kẽ câu chuyện, Phi Liên thăm dò nhiều tháng vẫn không nghe nói có vị phi tần nào trước kia khiến hoàng thượng say mê. Nàng cứ mù mờ làm một thế thân, đôi lúc oán hận ông trời, đôi lúc phập phồng lo lắng. Nàng muốn được Ca Dương yêu thương, không chỉ là cái vỏ bên ngoài mà còn là Triệu Phi Liên chân thật. Nếu hắn có lòng, nàng không ngại phản bội Lỗ Tông Phi. Nghĩ tới đây Phi Liên càng sợ hãi, nàng muốn Ca Dương yêu nhưng lại không dám nói với hắn bí mật phía sau thân thế. Nếu sự thật này khiến hắn thất vọng, ghê tởm, chán ghét nàng thì sao? Phi Liên vô cùng mâu thuẫn, muốn bóc trần bản thân nhưng sợ bị ghét bỏ, nương nhờ thân xác này nhưng lại muốn được yêu con người bên trong. Từ khi nào nàng trở nên tham lam như vậy?
Mười năm cắn răng chịu đựng, nàng luôn nghĩ ông trời bất công, không để nàng được ăn sung mặc sướng, tự do tự tại nhưng một công chúa thật sự. Triệu Phi Liên dường như quên mất, nếu không có Lỗ Tông Phi thì bây giờ nàng là một phụ nữ nông thôn con bồng con bế, lấy một người chồng lam lũ bình thường, cả ngày tối mặt vì việc đồng áng, nào có cung vàng điện ngọc, cao lương mỹ vị như hiện tại. Cuộc sống mười năm qua khiến nàng chịu nhiều tủi nhục nhưng cũng khiến nàng tưởng rằng mình vốn là một công chúa.
Phi Liên nhắm mắt nép trong lòng Ca Dương. Hoàng thượng thích như vậy, trước kia ngài thường yêu cầu nàng nhắm mắt, không được nói, không được cử động, cứ im đơ như thế để hắn vuốt ve, có khi còn dịu dàng hôn lên môi nàng. Phi Liên tê tái trong lòng, bệ hạ vẫn thích khuôn mặt của nàng hơn tất cả.
Ninh công công hiểu rõ vì sao bệ hạ yêu cầu như vậy, ngài từng nói: “Gương mặt của Dung phi rất hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất là ánh mắt cô ta. Dáng vẻ có thể làm giả nhưng đôi mắt thì không, nó mãi mãi là tấm gương trung thực, phản chiếu tâm hồn con người. Cho nên, trẫm không tìm thấy A Dung thực sự bên trong nó!”
Phi Liên không biết điều này, cử chỉ thân thiết của Ca Dương khiến nàng mơ mộng. Ngón tay hắn lành lạnh, vẽ lên những đường nét bằng cái chạm dịu dàng, giống như nâng niu một món đồ dễ vỡ. Thi thoảng hắn ghé môi lên làn da nàng, Phi Liên nín thở rung động, tim đập thình thịch. Nàng cứ niệm một câu thần chú, cầu cho hắn gần hơn nữa, thân mật hơn nữa, để nàng chân chính trở thành nữ nhân của hắn! Đáng tiếc, bệ hạ chỉ thích ngắm nhìn mà không chịu làm tới. Có lúc Phi Liên chịu không nổi, trái lệnh mở mắt ra. Tất cả cảm xúc hỗn độn trong ánh mắt Ca Dương đều bị nàng nhìn thấy hết. Phi Liên bàng hoàng muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ nào đem tới bao nhiêu yêu thương tắt nghẹn, vọng tưởng và buồn đau trong đáy mắt sâu thẳm đó? Ca Dương thu lại cảm xúc rất nhanh, tích tắc như là ảo ảnh. Hắn quay mặt đi lạnh lùng nói: “Đã bảo không được mở mắt... Nàng rất không nghe lời...” Phi Liên run lên một cái, lệ dâng bên khóe mi, nàng càng ngày càng ghét cảm giác của một thế thân rồi! Nàng muốn nam nhân này! Muốn toàn bộ trái tim và con người hắn là của mình, của Triệu Phi Liên chứ không phải một người tương tự Triệu Phi Liên!
Ca Dương nhìn xuống gương mặt nhu mì nép trong ngực mình, hắn chỉ chạm qua một chút rồi đẩy nhẹ ra.
- Hôm nay có nhiều việc bận, trẫm không thể ở lâu, tối sẽ đến ngồi với nàng một lúc. Ái phi bị thương thì nên tĩnh dưỡng đi!
Phi Liên bị đẩy ra, trong lòng cực kì khó chịu. Nàng có cảm giác từ khi Quận chúa kia đến thì bệ hạ lạnh nhạt rất nhiều, đã lâu rồi ngài không bảo nàng múa hát, cũng không yêu cầu nhắm mắt để nhìn ngắm nữa. Phi Liên vẫn rất tự tin vào dung mạo của mình, nàng cho rằng nguyên nhân chủ yếu vì Quận chúa kia.
- Bệ hạ, vậy chuyện này chàng có đòi lại công bằng cho thiếp không? Hoàng cung là nơi trang nghiêm nhiều quy củ, sao có thể nuôi một con vật điên khùng như thế? Lần này thần thiếp bị thương, lần sau là hoàng thân hay quan triều thì phải thế nào? Mặt mũi của bệ hạ cũng không giữ được...
Ca Dương đã đi tới cửa, hắn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Trẫm biết rồi, sẽ phạt thỏa đáng. Mặt mũi hoàng đế không dễ mất chỉ vì một con chó...
Ca Dương ra khỏi Trúc Uyển, một đường đến thẳng Tương Đông Hiên, cả buổi sáng vì chuyện vớ vẩn này mà mất không ít thì giờ, tâm trạng hắn khá tệ. Khi Ca Dương bước vào cổng viện, một nô tài liền hô lên thông báo. Ca Dương híp mắt nhìn hắn một cái, sao hôm nay gấp gáp la to thế? Đi thêm mấy bước hắn đã nghe tiếng khóc văng vẳng vọng ra, giày đen khựng lại nửa nhịp rồi chạy vào như bay.
- Chuyện gì xảy ra? Tư Tư làm sao thế?
Ở trong phòng, đương kim Quận chúa đầu tóc tán loạn, ngồi ôm con chó khóc vật vã. Tim hắn siết lại đau một bên ngực. Vừa rồi Chu thái y đã báo qua, Nha Nha chỉ bị thương ở chân, vết thương không đáng ngại, tại sao Tư Tư lại khóc thảm như thế? Chẳng lẽ...
Ca Dương hốt hoảng chạy tới, nhìn xuống Nha Nha bị ôm lắc qua lắc lại. Lúc này con chó trông như tử sĩ từ cõi chết trở về, cả người bị bó như xác ướp. Khóe miệng hoàng đế giật giật.
- Nha Nha thế nào rồi?
Giọng nói của hắn hơi run, giống như rất lo lắng, cũng giống như đang nén cười. Tư Tư cào cào thêm mái tóc rối, nước mắt ngắn nước mắt dài ngẩng đầu lên bảo:
- Bệ hạ... Huhu... Bọn họ thật quá đáng, đánh Nha Nha của muội thành cái dạng này. Huhu... Người ta nói đánh chó xem mặt chủ, có phải vì muội chỉ là Quận chúa nho nhỏ cho nên cả chó cũng bị khinh thường không? Huhuhuhu...
Tiểu Mai phía sau phụ họa, lấy khăn bưng mặt, hai vai run kịch liệt. Ở góc độ của Ninh công công có thể thấy rõ nàng đang cúi đầu cười chảy nước mắt. Ca Dương nhướng chân mày, nhìn một vòng trong phòng, ai cũng ở trạng thái dở dở ương ương chẳng biết đang khóc hay cười. Hắn hừ một tiếng, khoan thai tung áo ngồi xuống ghế, lại ngoắc ngón tay lệnh pha trà. Thấy bệ hạ chẳng nói năng an ủi gì hết, Tư Tư hé một mắt quan sát tình hình, do dự mấy giây rồi ôm lấy Nha Nha khóc tiếp. Bên này Ca Dương uống vơi tách trà, nhàn nhã ung dung chờ nàng khóc đủ rồi mới nói với Ninh công công:
- Người sai thợ mộc đóng một cái thùng gỗ đi!
Lão Ninh rất nhanh đã theo kịp trình độ tư duy của bệ hạ.
- Nô tài tuân lệnh! Nhưng mà bệ hạ... Kích thước rộng rãi hay là vừa người?
Ca Dương nhìn xuống hỏi Tư Tư:
- Muội muốn rộng hay vừa?
Tư Tư thút thít không hiểu mô tê chi:
- Cái gì rộng hay vừa ạ?
Ca Dương chỉ Nha Nha:
- Thì là quan tài cho nó đó! Trông nó như chó ướp thế kia không nằm vô quan tài thì hơi tiếc...
Tiếng khóc trong phòng ngưng bặt, con chó ướp lẽ ra nên bất tỉnh “cẩu” sự đột nhiên dựng đứng cái đuôi bị bó như cái que lên. Nó sợ hãi giãy giụa, thoát ra khỏi vòng tay của cô chủ, tập tà tập tễnh chạy trốn, lôi theo vải băng lòng thòng. Kĩ thuật của Tiểu Mai thật tốt, tạo hình quá chuẩn, nhìn Nha Nha y như xác chó sống lại, vừa mù vừa què. Nha Nha bị bó đầu, mắt cũng không chừa, nhảy ba chân va phải cạnh bàn, rồi va trúng chậu hoa, loạng choạng say xỉn đi một vòng vẫn không tìm được cửa. Tư Tư nhìn thấy nó thảm như vậy, chịu không nổi che mặt tự trách, nàng không nên bày trò ngớ ngẩn này. Hoàng thượng nheo mắt, thầm nghĩ bánh bao thịt chó ngon hay đùi chó xé phay ngon.
Xác chó trình diễn một vòng, cuối cùng bệ hạ lên tiếng:
- Được rồi, tháo vải băng cho nó, chẳng ra thể thống gì hết!
Thế là một đám cung nữ chạy tới hì hục giải cứu Nha Nha, vải quấn mấy lớp, tháo mãi mới xong. Ninh công công ôm Nha Nha đặt dưới chân hoàng thượng. Tư Tư tưởng rằng phen này Nha Nha chết chắc rồi, nàng tính mở miệng kêu oan cho nó, ai ngờ hoàng thượng lại ngồi xuống cầm chân trước lên xem xét. Nha Nha lần đầu bị Ca Dương đụng chạm, sợ sệt co quắp lại. Nó nheo nheo mắt chó nhìn nam nhân đáng sợ trước mặt, hai lỗ tai rủ xuống. Ca Dương nắm cái chân lông, nghiêng qua nghiêng lại nhìn kĩ rồi hỏi Tư Tư:
- Chu thái y đã nói thế nào?
Tư Tư hoàn hồn, chạy tới ngồi bên cạnh Nha Nha trả lời:
- Chu thái y bảo vết thương ngoài da, bị tụ máu bầm nên hơi đau, tạm thời đắp thuốc vài ngày sẽ ổn!
Nàng nhìn sắc mặt bệ hạ, hình như hắn không tức giận, vì thế cả gan nói tiếp:
- Hoàng thượng, Nha Nha của muội bị người ta rượt đánh rất đáng thương... Ngài phải đòi lại công bằng cho nó đấy!
Ca Dương nhìn xéo Tư Tư một cái, thô bạo ném chân chó xuống, còn cốc vào đầu nó một cái rõ đau.
- Mày bị thương đáng lắm! Cho chừa cái tội suốt ngày điên khùng. Trẫm còn chưa hỏi tội một đám nô tài của Dung phi rách áo rách quần, bị thương khắp người. Cái chân mày chỉ có thế thôi mà còn đòi công bằng gì hả?
Đầu Nha Nha càng lúc càng thấp, cuối cùng dứt khoát nằm đơ trên sàn nhà luôn. Chó có tôn nghiêm của chó, chẳng lẽ bị người ta cầm gậy đánh mà không phản kháng lại? Thân thủ của Nha Nha không tồi, hăng hái cắn người vui quên trời đất. Vậy mà xui xẻo bị trúng một gậy nó liền tru tréo gào lên, chạy về tìm cô chủ nằm dài ăn vạ.
- Từ nay về sau muội quản nó cho tốt. Trẫm phạt nó cấm túc một tháng, chép năm trăm lần “cẩu tắc, cẩu giới”!
Ninh công công đứng cạnh lau mồ hôi. Cha sinh mẹ đẻ tới giờ lão cũng không biết cẩu tắc cẩu giới chép thế nào!
Thế là từ hôm ấy, Nha Nha rầu rĩ bị giam trong Tương Đông Hiên, chỉ có thể gác mõm lên bệ cửa đưa mắt chó khao khát nhìn ra bên ngoài. Ngày ngày Tiểu Mai ngồi trên bàn mài mực, Nha Nha nghiêm chỉnh in dấu chân vào đủ năm trăm tờ, mực vấy lên bộ lông trắng của nó, Samoyed sắp biến thành chó đốm. Một tháng sau Ninh công công đến thu bài chép phạt, ôm về một chồng giấy dày toàn là chân chó các kiểu, thầm nghĩ thế này chắc đúng là cẩu tắc cẩu giới rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]