Chương trước
Chương sau
唐多令

(秋暮有感)

休去採芙蓉

秋江煙水空

帶斜陽一片征鴻

欲頓閒愁無處頓

都著在兩眉峰

心事寄題紅

畫橋流水東

斷腸人無奈秋濃

回首層樓歸去懶

早新月掛梧桐

Đường đa lệnh – Trần Duẫn Bình

(Thu mộ hữu cảm)

Hưu khứ thái phù dung

Thu giang yên thuỷ không

Đới tà dương nhất phiến chinh hồng

Dục đốn nhàn sầu vô xứ đốn

Đô trước tại lưỡng my phong

Tâm sự ký đề hồng

Hoạ kiều lưu thuỷ đông

Đoạn trường nhân vô nại thu nùng

Hồi thủ tằng lâu quy khứ lãn

Tảo tân nguyệt quải ngô đồng

Đường đa lệnh

(Cuối thu cảm tác)

Đừng đi hái phù dung

Sóng thu khói nước không

Lẫn tà dương một bóng chinh hồng

Muốn trút nhàn sầu không chỗ trút

Đều hiện rõ ở my phong

Tâm sự gửi đề hồng

Nhịp cầu nước chảy đông

Đoạn trường thêm ngại nét thu nồng

Ngoảnh lại tầng lâu lười cất bước

Mảnh trăng mói lửng ngô đồng

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Phần XIV: Sống cho kiếp này

Năm Thái Minh thứ mười sáu, Khương La sóng yên biển lặng, vua tôi nhàn tản, thần dân sung túc, lúa vẫn đầy bồ, vàng vẫn đầy kho. Bên ngoài Khương La không được hòa bình như vậy. Cụ thể ở Phượng Triều, Phượng Trầm vừa băng hà, lũ con của ông ta liền trở mặt thành thù. Điều khiến người người kinh ngạc nhất là bức chiếu chỉ truyền ngôi. Ngày Phượng đế hấp hối trên giường, Ngũ hoàng tử Phượng Vận âm thầm tập hợp binh lực, chuẩn bị cướp ngôi từ tay Thái tử. Thái tử cũng không thua kém, trấn thủ kiên cố trong kinh thành, giương đao múa kiếm sẵn sàng nghênh địch. Phượng Trầm trút hơi thở cuối cùng, tiếng khóc than của tôi thần thật giả khó phân, kẻ vô tâm lặng lẽ trốn đi lánh nạn, người có tâm nôn nóng như hổ rình mồi. Chiếu truyền ngôi nhiều năm nay được cất giữ trong cái hộp bí mật đặt dưới chân tượng kì lân. Bức tượng to sừng sững ngay lối vào đại điện. Hộp có ba lớp khóa, Quốc công đại nhân theo phe trung lập giữ chìa khóa tầng ngoài, một lão thần về hưu không tham chính giữ chìa khóa tầng giữa, bất ngờ nhất là Đại hoàng tử có chìa khóa tầng trong.

Vị hoàng tử này lớn tuổi, mẹ hắn là một nha hoàn thông phòng khi Phượng Trầm còn là Thái tử. Lúc nhỏ hắn cũng rất kiệt xuất, đáng tiếc năm hai mươi tuổi bị ngã ngựa liệt nửa thân dưới, từ đó mất hết hào quang, không nơi nương tựa, sống ẩn dật không mưu không cầu. Bi kịch của hắn do số trời hay lòng người đều không ai biết được. Các hoàng tử khác cũng sớm quên mất, thì ra họ còn có một vị đại ca tàn phế, vẫn sống sót cho tới ngày nay!

Ba tầng khóa được hóa giải, chiếu thư nhiều năm phủ bụi, được các triều thần phe trung lập kính cẩn nâng lên. Văn chương dài dòng khúc đầu không mấy người tập trung lắng nghe, họ chỉ chờ đợi cái tên vốn đã biết trước. Xưa nay Phượng đế ưu ái Thái tử, một tay chỉ dạy từ chữ viết tới cách làm vua. Ông bồi dưỡng người thừa kế của mình, tạo điều kiện để Phượng Doãn xây dựng thế lực riêng, kiềm chế Phượng Vận nhiều năm không ngóc đầu lên nổi. Đối xử bên trọng bên khinh quá đáng như thế không chỉ khiến Phượng Vận oán hận mà tất cả hoàng tử khác đều chướng mắt. Cho dù chiếu chỉ này truyền ngôi cho Phượng Doãn, họ cũng không thể ngồi im nhìn hắn kế vị được!

Kết quả không ai ngờ tới. Người được thừa kế là Thập lục hoàng tử Phượng Thể! Nhìn đứa em trai không có gì nổi bật, từ lâu bị xem nhẹ của mình, Phượng Doãn không khỏi thét lên: “Có mờ ám! Nhất định có người tráo đổi chiếu chỉ!!!” Phượng Vận liếc hắn khinh thường, chiếu chỉ chôn giấu kín đáo thế kia, bảo vệ nghiêm ngặt thế kia, làm sao tráo đổi được? Rõ là óc bã đậu! Nhiều người nghi hoặc nhưng cũng không tin việc tráo đổi là khả thi. Họ suy nghĩ vòng vèo, hay là tiên đế chơi trò dương đông kích tây?

Quả thật Phượng Doãn không sai, chiếu thư này đích thực là giả nhưng hắn sẽ không bao giờ đoán được ai mới có bản lĩnh gây ra chuyện này. Phượng Thể lên ngôi không dễ dàng, ngoài Thái tử còn có Ngũ hoàng tử như hổ rình mồi. Mẹ của Phượng Thể là Cao tần, nhà họ Cao làm quan thanh liêm, không có thế lực lớn. Bản thân hắn chưa từng được tiên hoàng yêu thích, tuổi đời quá trẻ. Vậy làm cách nào Phượng Thể ngồi lên ngai vàng?

Ở Phượng Triều căng thẳng rối loạn, bên này Ca Dương lim dim ngâm nước nóng, uống rượu nho. Khói mù bốc lên nghi ngút, lẩn trong không gian là mùi lưu huỳnh nhàn nhạt. Nơi này gọi là Ôn Chi Sơn, cách Đế đô năm mươi dặm về hướng Nam. Vùng núi này nổi tiếng vì địa nhiệt, quanh năm có suối nước nóng không ngừng chảy, phong cảnh kì ảo với nhiều loài cây và động vật lạ. Mười năm trước, Ca Dương tình cờ phát hiện ra chỗ này, sau khi mạo hiểm dò thám, hắn nảy sinh ý định cải tạo những hồ nước nóng thiên nhiên. Phải biết rằng Ôn Chi Sơn xưa nay được mệnh danh là “núi khói tía”, bởi vì khói bốc lên từ những dòng suối nóng có màu tím nhạt, rất độc. Người dân sống quanh vùng này đều không dám tới gần. Khói tía nhìn thì đẹp nhưng tiếp xúc một thời gian sẽ gây nên bệnh về hô hấp và thị giác, triệu chứng của nhiễm độc mãn tính. Nước suối có vị chua nhẹ, giống như giấm pha loãng, tắm lên người da dẻ trắng hồng, tưởng là tiên dược. Trước kia cũng có nhiều thôn nữ dại dột thử qua, vui sướng được mấy ngày thì toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, bưng mủ, da lở loét từng mảng. Kể từ đó, Ôn Chi Sơn biến thành cấm địa, không ai dám đi vào, chỉ đứng xa xa nhìn làn khói tía huyền ảo, nghĩ đến những câu chuyện quái dị mà các thế hệ truyền tai nhau...

Ca Dương có hứng thú với chỗ này vì Độc Cô Tinh tình cờ nhắc tới. Gã là kì tài dưới trướng hoàng thượng, cũng là một thành viên của Mật Bảo Các. Sư phụ của Độc Cô Tinh là Bá Soạn, khi ông còn sống được xưng tụng là Độc vương, về sau gây thù chuốc oán quá nhiều nên giang hồ bắt tay truy sát. Họa diệt môn năm đó Độc Cô Tinh là đệ tử nhỏ nhất, mới bảy tuổi. Hắn được sư tỷ bảo vệ, cộng thêm cơ thể nhỏ bé nên trốn trong am nước, may mắn tránh một kiếp. Những biến chuyển chốn giang hồ tuy không ảnh hưởng lớn đến triều đình nhưng Ca Thần vẫn rất quan tâm. Hắn sai thuộc hạ đến điều tra sớm hơn quan phủ một bước, bắt về nhân chứng cuối cùng là Độc Cô Tinh. Đứa trẻ thông minh láu cá, rất có tiềm năng, lại biết nhiều nội tình trong môn phái, thế nên được Ca Thần giữ lại bồi dưỡng. Về sau Ca Thần qua đời, Ca Dương tiếp nhận toàn bộ Mật Bảo Các, lại chuyên tâm đào tạo Độc Cô Tinh một lần nữa. Hắn theo trí nhớ tìm lại nhiều cuốn sách quý mà sư phụ cất giấu, dựa vào tài liệu tự học tập. Ca Dương rất biết đầu tư, xây cho hắn dược đường riêng, cấp cho thuộc hạ riêng để Độc Cô Tinh tự tìm kiếm nguyên liệu cần thiết. Hiền tài trong thiên hạ không hiếm, nhưng để trở nên hữu dụng họ cần có một đôi cánh và vòm trời.

Trở lại chuyện Ôn Chi Sơn, Độc Cô Tinh vì thói quen nghề nghiệp nên rất thích vùng núi này. Hắn ở lì nhiều tháng, mãi mê nghiên cứu đến lúc được thuộc hạ lôi ra thì đã trúng mấy trăm loại độc. May là cơ thể hắn đặc thù, tiếp xúc với độc lâu năm cũng sinh ra khả năng thích nghi kì diệu. Sau nghi bình tĩnh giải hết các thứ độc lớn bé, hắn đem nơi này kể với Ca Dương, kết quả hoàng thượng còn hưng phấn hơn, chẳng do dự ném công sự qua một bên, muốn tận mắt nhìn thấy núi khói tía trong truyền thuyết. Độc Cô Tinh đã nắm rõ cấu trúc địa hình nơi này, dễ dàng đưa Ca Dương theo lối an toàn đi tới thác nước, cũng là nơi khởi nguồn của những con suối độc. Cảnh tượng nơi này quá mức đẹp, chưa từng bị con người khai phá cho nên rừng cây nguyên sinh, động thực vật nguyên sinh, nhìn qua giống như tiên cảnh không thuộc chốn phàm trần. Lúc đó Ca Dương híp mắt nói một câu:

- Trẫm muốn cải tạo nơi này, xây thành Hành Cung hàng năm ra đây tránh rét. Ngươi cần bao nhiêu thời gian?

Độc Cô Tinh bị hỏi méo mặt, quả nhiên là phong cách của bệ hạ. Ngài chưa bao giờ cho phép nói Không, tất cả điều vô lý trên thế gian này đều có đáp án đúng.

- Việc này... E là hơi khó...

- Hử?

- Khụ khụ... Hoàng thượng... Ôn Chi Sơn là do tạo hóa hình thành, các loại rêu tảo và dương xỉ có từ thời cổ xưa, khi phân hủy vào nước kết hợp với chất khoáng trong đá và lưu huỳnh, tạo ra loại độc có tính ăn mòn và tẩy mạnh. Mọi thứ là tự nhiên, muốn thay đổi không phải đơn giản...

Ca Dương nhíu mày, rất mất kiên nhẫn đáp:

- Trẫm biết là không dễ nên mới cho ngươi tự quyết thời gian, nếu không đã ấn định luôn ba năm hoàn thành rồi!

Độc Cô Tinh câm nín, lúc lâu sau mới xòe hai bàn tay ra. Hẹn ước mười năm.

Ca Dương thư thái ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy số gạo dùng để nuôi Độc Cô Tinh không hề uổng phí. Hành Cung xây dựng rất đúng thời gian, quốc khố dư dả hắn cũng học thói xài tiền như nước, trang hoàng nơi này thành chỗ ăn chơi xa xỉ. Xem ra từ năm nay mỗi mùa đông phải ở lại Ôn Chi Sơn ít nhất một tháng!

Tiểu Ninh Tử bưng đĩa thanh long ướp lạnh đi vào, hắn vén rèm cười nịnh nọt:

- Bệ hạ, ăn trái cây thôi!

Ca Dương hừ hừ không thèm mở mắt, đầu tựa vào bờ đá, lộ ra hai vai trần ẩm ướt, cơ bụng của người tập võ mà bàn tay của kẻ thư sinh. Trong màn sương mờ sóng mũi hắn cao cao, khuôn mặt ở độ ba mươi là sự pha trộn giữa thanh xuân và già dặn. Trên mi tâm có một nếp gấp sâu, thói quen từ những đêm chông đèn đọc tấu đến giờ không bỏ được.

Ninh công công thấy hắn không đáp lại, nghĩ hắn muốn ngủ cho nên nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây xuống, sai cung nữ đem khăn bông qua.

- Bệ hạ, nước nóng ngâm quá lâu cũng không tốt, ngủ trong hồ sẽ bị cảm lạnh ạ!

Lúc này Ca Dương mới lười biếng mở mắt, thở dài một hơi. Hiếm khi mới có dịp tận hưởng cuộc sống, hắn luôn cảm thấy mình làm cái nghề này chẳng khác gì trâu ngựa. Nhiều lúc suy nghĩ mà không hiểu nổi Tề vương. Chu Lạc Huyên Kim làm vương một cõi, ăn ngon mặc đẹp lại không cần gánh vác triều chính. Hắn có thể cưới về một đàn vợ, sinh một bầy con, mỗi ngày du ngoạn nhân gian, vui vẻ ca hát, hoàng gia sẽ nuôi hắn cả đời không lo cơm áo gạo tiền. Cuộc sống như tiên mà lòng người còn chưa thỏa mãn, mười sáu năm nay dù Ca Dương âm thầm đàn áp, chia rẽ phe cánh, tiêu diệt những người đắc lực, Tề vương vẫn ôm mộng hảo huyền. Có lúc hoàng thượng chán nản muốn dứt khoát cắt bỏ khối u nhọt này, hắn hỏi Ngô Hà Huy:

- Khanh nói xem, nếu trẫm động binh với Đông Hoang thì có kết cục gì?

Ngô Hà Huy không một chút bất ngờ, giống như đã tính toán từ lâu mà đáp trôi chảy:

- Ít nhất có ba nghìn quân số thương vong, một vạn dân chúng chịu cảnh loạn lạc. Gia đình Tề vương có hơn một trăm người chết bao gồm nữ quyến, con cháu và các mối thông gia. Đó là chưa kể những người có địa vị trong triều đang âm thầm hay công khai ủng hộ Tề vương... Chi phí tiến hành cuộc thanh trừng sẽ gây thâm hụt một phần năm quốc khố. Đông Hoang là vựa lúa quan trọng, dân số lớn, kể cả thời gian nội chiến và phục hồi thì mất hai năm mới thu hoạch như sản lượng ban đầu... Tóm lại, với sự hưng thịnh hiện tại, bệ hạ không cần lo lắng, cuộc chiến này không thể lung lay hoàng triều, tuy nhiên tổn hại nguyên khí là điều chắc chắn!

Ca Dương nhìn ra cửa sổ ở hướng Đông, bầu trời Đông Hoang cũng giống bầu trời Khương La, mỗi tấc đất Đông Hoang là da thịt Khương La. Nếu hắn không làm thì thôi, một khi hạ quyết tâm thì máu sẽ chảy thành sông. Đây là điều Ca Dương không bao giờ mong muốn.

- Haizzz... Đợi vài năm nữa vậy...

Dẫu sao cũng nhẫn nhịn được mười sáu năm rồi, hắn không ngại cho Tề vương thêm ít năm nữa.

Ở Hành Cung Ôn Chi Sơn, Ca Dương uể oải từ trong hồ đứng dậy, Ninh công công đem khăn bông tới, hắn lâu khô người rồi cẩu thả khoác trung y vào. Lớp áo trắng khá mỏng, nó nhanh chóng bị hơi nước trong hồ làm ẩm ướt, dính vào da một chút. Cung nữ chải tóc bị thân hình cao lớn của bệ hạ làm choáng váng, nàng đỏ bừng mặt, mắt vẫn lưu luyến liếc xuống đôi chân trần của ngài. Sau khi cung nữ chải tóc lui ra, Ca Dương nói với Ninh công công:

- Lần sau đổi một tên thái giám đi, trẫm không thích nữ nhân tâm địa không tốt lởn vởn trước mặt!

Tiểu Ninh Tử vuốt phất trần khóc mếu. Tâm địa không tốt cũng vì cái ngoại hình bại hoại của ngài, trách ai bây giờ? Cung nữ đó là Thái cậu cố ý nhét vào, để nàng ấy theo đến Hành Cung, nếu trực tiếp trả về thế nào Thái hậu cũng tức giận. Ninh công công bao nhiêu năm bị kẹp ở giữa, khẩn cầu trời đất nhanh chóng phái tiên nữ xuống cứu vớt hắn. Người như hoàng thượng phải có khắc tinh mới được!

Lúc này Ca Dương ngồi trên giường dài đọc sách, tay thỉnh thoảng xiên một miếng thanh long cho vào miệng. Ăn được một lúc hắn mới chợt hỏi:

- Tư Tư đang làm gì? Tại sao sáng giờ không thấy?

- Bẩm, Quận chúa rất yêu thích Hành Cung, tối hôm qua đi dạo mấy vòng, xem hết các phòng, sáng sớm thì vội vàng ngâm nước nóng, ngủ trưa dậy lại ngâm tiếp... Nô tài đã sai người bưng một đĩa trái cây ướp lạnh cho điện hạ rồi.

Ca Dương ném sách xuống, rất không hài lòng.

- Không thể ăn lung tung được, cũng không thể tắm quá nhiều.

Hắn bước nhanh ra ngoài, Ninh công công lanh lẹ cầm ngoại bào chạy theo.

- Bệ... Bệ hạ, không thể mặc như vậy được đâu!

Hành cung Ôn Chi Sơn không lớn như những Hành cung khác, cấu trúc khá rời rạc vì phải dựa theo địa hình mà xây, không thể phá vỡ môi trường tự nhiên ở núi khói tía. Hành cung chia thành ba viện, Chính viện là nơi rộng nhất, hồ nước lớn nhất, cũng có cảnh đẹp nhất. Kế tiếp đó là Tả viện và Hữu viện. Hôm qua đoàn xe đến nơi vào lúc xế chiều, Tư Tư xem xét một vòng liền chọn Tả viện làm nơi nghỉ lại. Nàng chưa từng tắm suối nước nóng, cơ thể không chịu được khí lạnh, vì vậy cảm thấy Ôn Chi Sơn giống như thiên đường, vui vẻ chơi đùa quên luôn Ca Dương. Lúc hắn sang tìm thì Tư Tư còn đang bơi lội trong nước. Tiểu Mai đứng bên ngoài hành lễ mà không ngăn cản, cũng không thông báo, Ca Dương cứ vậy bước vào. Sau lễ chải đầu hai năm, cô nhóc này đúng là thay đổi khác hẳn. Mỗi lần nàng hồi kinh Ca Dương đều suýt nữa nhìn không ra. Tư Tư lớn rất nhanh, cao lên thấy rõ, hai gò má phụng phịu đã hóp lại, gương mặt trái xoan gầy đi, toát lên vẻ thanh lệ nữ tính. Hắn nhìn em họ của mình, thật không nỡ để nàng gả cho thằng oắt con nào đó...

Tư Tư mãi mê chơi đùa thì thấy có bóng người đi vào. Nàng tát nước lên cánh tay trắng nõn, lười biếng nói:

- Tiểu Mai tỷ tỷ, muội vẫn chưa tắm xong mà... Một chút nữa thôi mà...

Ca Dương im lặng không lên tiếng. Căn phòng trang hoàng đẹp đẽ, có mùi vị nữ phái, mỗi gian ngăn cách một lớp rèm the, đứng ở đây có thể nhìn rõ dục bể mờ mờ khói, chiếc giường lớn với rèm loa kèn chụp xuống, sàn nhà trải thảm lông, đạp lên như bước trên mây. Hắn tiến về phía hồ nước, cảm giác như kẻ trộm thâm nhập khuê phòng, càng hứng thú muốn dọa nàng một phen.

Tư Tư không có chút cảnh giác nào, khói ở đây quá dày, chỉ thấy bóng người mơ hồ bên ngoài phòng. Cái bóng ngày càng gần, nàng thở dài phụng phịu:

- Được rồi, được rồi, muội biết rồi, sẽ lên ngay đây!

Tiểu Mai đã nhắc nhở nhiều lần, bởi vì ham chơi nên Tư Tư không nghe lời, da nàng bị hun nóng ửng hồng, hàng mi ướt, môi căng mọng, rất giống một trái táo đã đến kỳ chín muồi. Ca Dương nín cười, muốn bất ngờ đột kích để nàng giật mình, ai dè kẻ giật mình là hắn. Bởi vì Tư Tư đột ngột đứng lên, nước không cao tới eo mà thị lực của hắn thì quá tốt, mắt lia qua đã bắt gặp hình ảnh không nên nhìn. Tóc nàng đen dài bị vén sang một bên, tấm lưng trắng như tuyết hiện ra, vì thân gầy mảnh mai nên cột sống hơi gồ, từ chiếc cổ gợi cảm chảy thẳng xuống, kết thúc ở khe mông. Nàng hơi nghiêng người muốn lấy khăn tắm đặt trên bờ hồ, động tác đơn giản vậy mà yêu kiều bao nhiêu. Ca Dương còn thấy thấp thoáng đường cong ở ngực. Chân hắn không kịp đặt xuống liền rút lại, lùi về sau từng bước. Hắn thấy bàng hoàng kì lạ, giống như mình nuôi một cô con gái, mới hôm qua còn khóc oe oe, mút ngón tay nằm trong chăn bông, thế mà hôm nay nó đã vụt lớn, thành một nữ nhân. Ca Dương quay đầu đi thẳng ra phòng ngoài, tìm thấy ấm trà trên chiếc bàn vuông, thật may là trà đã ngụi lạnh.

- Anh? Đó là nước trà đêm qua mà!!

Tư Tư đã mặc y phục chỉnh tề bước ra ngoài, không thấy Tiểu Mai đâu mà lại thấy bệ hạ đang ngửa cổ uống nước. Tuy Ôn Chi Sơn khí hậu ấm áp, nước để qua đêm sẽ không đóng băng nhưng chắc chắn vẫn lạnh. Anh họ nàng là người khó ăn kén uống cỡ nào, sao hôm nay lại thích trà lạnh thế này?

Ca Dương uống no một bụng, cảm giác ruột gan bị lạnh cóng nhưng mà đầu óc tỉnh táo ra, dây thần kinh lấy lại độ đàn hồi. Hắn mặt đơ để ấm trà xuống, rất tỉnh quay người trả lời nàng:

- Trà lạnh cũng có cái tốt của nó, muội không biết sao?

Tư Tư nhìn ấm trà, nhìn Ca Dương, nhìn ấm trà, rồi nhìn Ca Dương. Cuối cùng lắc lắc đầu.

- Khụ khụ... Ngay từ đầu trẫm đã nói rồi, cơ thể của muội dễ sinh bệnh, không được ham chơi. Tuy suối nước này rất tốt nhưng không được lạm dụng. Nhìn đi, da tay đã bị ngâm nhăn nheo cả rồi!

Tư Tư chột dạ giấu tay ra sau lưng, chạy tới cười lấy lòng.

- Muội biết rồi, không dám nữa mà, bệ hạ tha cho lần này đi~~

Ca Dương vờ hừ một tiếng, sau đó kéo nàng ngồi xuống giường dài. Cung nữ lập tức đi vào chải tóc, dâng trà thơm và hoa quả lên. Tư Tư không thích búi tóc rườm rà, cung nữ này hiểu ý nên chỉ cài lỏng một vài chiếc tăm, sau đó giắt trâm Như Ý. Những sợi tóc không ngoan bướng bỉnh thoát ra ngoài, cong nhẹ chấm lên bờ vai nàng. Ca Dương híp mắt nhìn, cái gì thế này, rõ ràng y phục rất kín đáo, kiểu tóc cũng giản dị, vậy mà hai cái kết hợp lại làm người ta ngứa ngáy, rất có hiệu quả thị giác. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong lòng, đem Tư Tư gả cho thằng oắt nào đó thì hắn quá lời rồi, làm gì có miếng bánh ngon trên trời rơi xuống như vậy? Haizzz... Đây có phải tâm trạng của người làm cha khi biết con gái đã lớn, sẽ không ở mãi bên mình được nữa?

- Hoàng thượng, muội nghe nói ở Ôn Chi Sơn có rất nhiều chỗ đẹp, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi được không?

Ca Dương nhìn nụ cười của nàng tươi trẻ như bình minh, đưa tay lên mơn nhẹ bên má.

- Đẹp thì có đẹp nhưng rất nguy hiểm, muội không vào được đâu. Hầu hết nước suối bên ngoài đều nhiễm độc, nước dẫn vào Hành cung là một mạch suối khác. Cây cối xung quanh nơi này có một nửa là độc vật, cho nên muội thấy cái gì lạ đừng tò mò chạm vào...

Tư Tư bĩu môi không vui:

- Nói vậy là không đi được?

Ca Dương nhíu mày, cảm thấy động tác bĩu môi này rất quen, một chút bất cần, một chút bướng bỉnh,... Hắn nghĩ tới Sở Phù Dung. Ca Dương phì cười, lắc lắc đầu xua ý nghĩ kì quái đi.

- Đừng giận, đi vẫn được nhưng ra ngoài phải tuyệt đối nghe lời, ta sẽ gọi Độc Cô Tinh đi cùng, hắn biết vài chỗ khá an toàn để chơi.

- Anh họ tốt nhất!

Nàng nghịch ngợm chồm người lên, hôn nhẹ vào cằm hắn. Lúc bé Tư Tư vẫn dùng cách này để biểu đạt sự vui vẻ, bây giờ nàng trưởng thành, động tác đó khiến Ca Dương có cảm giác khác... Hắn cúi đầu nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp, Tịch Tề nói rằng Tư Tư không giống mẹ, nét đẹp của nàng không giống ai cả, càng lớn lại càng ngộ, khác ngày bé rất nhiều. Những người bà con xa không ai nhận ra nàng, thường hiểu lầm nàng là dâu con trong nhà. Ca Dương thì cho rằng những sự biến hóa này đều đáng khen, cô bé dễ thương ngày nào giờ lột xác thành mỹ nhân, đường nét biến đổi ngoạn ngục nhưng cái chung là vẫn xinh xắn, khiến hắn càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng buồn bực vì không biết người nào có diễm phúc lấy được nàng. Chờ đã! Nếu không muốn Tư Tư gả cho người khác, vậy thì cách tốt nhất không phải là...

Ca Dương sắp phân tích đến mấu chốt vấn đề, đột nhiên có một người từ không khí hiện ra làm hắn gián đoạn. Tư Tư nằm trong lòng hắn ăn quả quýt, cũng sớm quen với những ám vệ bên người hoàng thượng, một chút hốt hoảng cũng không có.

- Hoàng thượng, thần có tin mới từ Phượng Triều.

Phong mặc hắc y, một thân đầy bụi bặm đứng rất vững vàng. Nhiều tháng nay hắn ẩn nấp trong hoàng cung Phượng đô, âm thầm theo sát Phượng Thể, giúp ngăn cản nhiều lần đối phương ám sát. Thế lực của Thập lục hoàng tử mong manh, tuy mấy năm nay Ca Dương giúp hắn xây dựng thêm không ít nhưng vẫn chưa đủ sức đối chọi với Phượng Doãn, Phượng Vận. Lần này Phượng Trầm băng hà sớm hơn dự tính, tuy chiếu truyền ngôi giả mạo rất thành công nhưng một bộ phận triều thần không phục, tình thế không khả quan. Hiện tại Ca Dương đã cấp cho Phượng Thể hai nghìn tinh binh, âm thầm cải trang thành người Phượng Triều đến hỗ trợ. Con số hai nghìn tuy không lớn nhưng thời điểm mấu chốt là át chủ bài. Can thiệp sâu vào nội bộ nước khác là điều mạo hiểm, ngay từ đầu Ca Dương cũng không muốn. Bốn năm trước, Thập lục hoàng tử tìm đến hắn, Phượng Thể đã thẳng thắn bày tỏ qua điểm, muốn mượn sức Khương La, về sau sẽ gìn giữ quan hệ đồng minh tốt đẹp. Ca Dương tỉ mỉ nhìn cậu em họ vẫn còn rất trẻ này, ánh mắt khao khát lấp lánh kia khiến hắn nhớ tới Ca Thần. Ngày đó Ca Dương không nói gì nhiều, chỉ nói một câu mấu chốt:

- Vì sao ngươi muốn làm như vậy?

Phượng Thể thẳng lưng mà đáp:

- Vì biểu đệ không muốn làm tôm giữa bầy tôm, không muốn hèn yếu đến mức người mình thương cũng không tranh giành nổi!

- À...

Ca Dương lơ đãng cười, nhớ năm xưa Ca Thần cũng nói với hắn thế này: “Đại ca muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất, để nàng làm nữ nhân cao quý nhất.” Tiếc là tấm lòng của huynh ấy chỉ đổi lấy sự phản bội.

Hắn xoay xoay chiếc nhẫn đầu rồng, nhìn Phượng Thể lạnh lùng nói:

- Chắc đệ không hiểu lắm con người ta. Ta không làm những chuyện không có lợi cho mình, lại càng không giúp những người thiếu năng lực. Muốn mượn sức, có thể. Những trước tiên hãy tự phấn đấu đi, đến lúc nào đó khiến ta hài lòng thì nói tiếp!

Phượng Thể không vì câu trả lời có mà như không của Ca Dương làm nhục chí, ngược lại hắn cười tự tin đáp:

- Được, vậy thì phiền biểu ca nhìn cho kĩ một chút!

Ba năm không quá dài nhưng Phượng Thể đúng là rất có bản lĩnh, hắn đủ kiêu ngạo và đủ thận trọng, không đòi hỏi quá nhiểu mà biết sử dụng hiệu quả những gì Ca Dương cho. Chính vì thế, Ca Dương mạo hiểm đánh cuộc phen này, hao tổn tâm sức đưa Phượng Thể lên ngôi. Dẫu sao hắn cũng rất e ngại Phượng Doãn và Phượng Vận, hai người này một kẻ khó nắm bắt, một kẻ quá tham vọng, Ca Dương không thích cảm giác có đối thủ, chỉ một Đại Thế là mệt lắm rồi.

Phong báo cáo sơ lược chuyển biến gần đây, giọng nói nhạt nhẽo, máy móc khiến Tư Tư ngủ gà ngủ gật. Ca Dương nghiêm túc lắng nghe, cũng không quên đưa tay nâng đỡ cơ thể nàng.

- Xem ra kế hoạch của chúng ta không thể dùng được nữa. Tình hình bất lợi phải tính đối sách khác. Bên Phượng Thể thế nào rồi?

- Thập lục hoàng tử tinh thần rất vững, luôn tỏ ra sợ sệt nhu nhược nên Phượng Doãn Phượng Vận cũng không quá đề phòng.

Ca Dương gật gù:

- Hắn thông minh đấy. Lần này trở lại ngươi dẫn theo vài thuộc hạ nữa, âm thầm xử Thái tử đi. Phải làm thật khéo, để lại chứng cứ bất lợi cho Ngũ hoàng tử.

- Ý bệ hạ là...?

- Hừ, một khi phe Thái tử như rắn mất đầu sẽ có lựa chọn gì? Tất nhiên sẽ hướng về Phượng Thể, một ông vua nhu nhược vẫn dễ thao túng hơn. Để Phượng Vận lên ngôi thì hắn sẽ thanh trừ hết phe Thái tử, con đường chết sờ sờ trước mắt.

Phong lập tức hiểu ý, không khỏi cảm thán cao kiến này:

- Như vậy không cần tạo thế lực riêng, tự nhiên có toàn bộ sự ủng hộ từ phe Thái tử!

Ca Dương nhướng chân mày, mặt gian rất đáng ghét. Hắn làm việc là như vậy, xưa nay không từ thủ đoạn.

- Ngươi nghỉ ngơi một ngày, qua Hữu viện bên kia ở đi. Phượng Triều không phải Khương La, nhất cử nhất động đều phải thận trọng. Trong trường hợp nguy hiểm, tính mạng là quan trọng nhất, lần tới trở về đừng để trẫm thấy ngươi bị thương...

Ánh mắt Ca Dương nhìn xuống cánh tay phải của Phong. Áo đen không thể thấy máu, hơn nữa vết thương cũng băng bó tốt, nếu không tinh mắt sẽ không phát hiện ống tay áo hơi mập so với bên kia. Phong mím môi, biết là không giấu giếm được chỉ đành cúi đầu nhận sai. Khi hắn ra ngoài thì bắt gặp Tiểu Mai đứng hầu ở cửa.

- Đi theo ta!

- Sư... Sư phụ? Người muốn dẫn con đi đâu? Quận chúa không có ai hầu hạ thì sao?

- Ồn ào quá, đi chữa thương cho ta!

- Sư phụ bị thương???

Nàng cuống quýt ôm cánh tay hắn.

- Ở đâu, ở đâu? Có nghiêm trọng không? Là con gấu heo nào dám đâm người vậy???

Phong dừng bước, mắt hạ xuống hai bàn tay của nàng.

- Không nghiêm trọng lắm, nhưng mà bị ngươi bóp nên vừa rách ra...

-...

Trong phòng, Tư Tư không ngủ hẳn mà chỉ mơ màng, nàng nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Từ trước đến giờ hắn không nghi kị sự có mặt của nàng, bàn việc bí mật hệ trọng cũng không đuổi nàng đi. Tư Tư lo lắng ngẩng đầu nhìn Ca Dương:

- Chúng ta sẽ có chiến tranh sao? Bệ hạ muốn Phượng Triều sao?

Hắn cười hiền vân vê mái tóc nàng:

- Không, không có đâu! Trừ khi bất đắc dĩ, trẫm sẽ không để quân đội đổ máu vô lý, không để cha mẹ mất con, vợ mất chồng, trẻ nhỏ mồ côi... Tư Tư không cần sợ.

Nàng tủm tỉm cười, lại hôn lên cằm hắn:

- Muội biết anh họ tốt nhất mà!

Nghĩ tới chuyện khác, nàng lại lo lắng hỏi:

- Người vừa rồi bị thương có sao không? Hắn tên gì ấy nhỉ?

Ca Dương nhìn bóng áo đen đã khuất sau cánh cửa, rồi quay qua trịnh trọng nói với nàng.

- Tên hắn là Phong, muội hãy gọi là Phong đại ca. Hắn là người rất đáng tin tưởng, muội phải tôn trọng hắn...

Tư Tư chớp mắt.

- Tôn trọng ạ?

Ca Dương cười:

- Ừ, sau này ta sẽ nói cho muội biết, hắn có thân phận rất đặc biệt. Một ngày nào đó ta sẽ trả lại danh tính thật cho hắn nhưng mà... Phải chờ mẫu hậu qua đời đã...

Tư Tư không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Ca Dương bế nàng xuống giường.

- Đi nào, đi ăn cơm cái đã, hôm nay có món thỏ nướng. Ngày mai nếu thời tiết tốt ta sẽ dẫn muội ra ngoài.

Tư Tư nhảy lên hoan hô, vui vẻ đi ăn cơm. Cuộc sống ở Hành cung thoải mái tùy tiện, không bị cung quy gò bó, không sợ bị bàn tán thị phi. Ca Dương dự tính phải ở thêm vài ngày, nếu công vụ không gấp gáp thì chơi bao lâu cũng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.