Phù Dung cúi đầu nén lại nỗi đau đớn xé con tim, hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Anh hãy về nói với em trai anh hãy tìm đối tượng khác đi. Đừng phí thời gian để theo đuổi tôi nữa. Dù thế gian này không còn một người đàn ông nào, tôi cũng sẽ không lấy anh ta đâu.
Minh Khanh tuy trong lòng kinh ngạc nhưng bên ngoài lại vẫn giữ thái độ thờ ơ nói:
- Em trai tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại giàu có, có điểm nào không xứng với cô?
Phù Dung có thể nghe ra sự khinh thường trong lời nói của anh ta. Đã từng là vợ chồng sao cô có thể không hiểu anh ta được chứ. Nhưng cô lại thản nhiên đáp:
- Chính vì em trai anh quá đẹp trai, quá tài giỏi, lại giàu có, cho nên tôi cảm thấy mình không xứng. Tôi vừa xấu xí vừa vô dụng nên tôi nghĩ là tôi quá trèo cao. Mà trèo cao thì sẽ té rất đau. Tôi rất sợ đau.. cho nên.. tình cảm của em trai anh tôi không dám nhận.
Nói rồi Phù Dung đứng lên gọi chủ quán tính tiền, trả luôn phần của anh ta. Nhưng Minh Khanh lại nói:
- Cô không cần trả phần của tôi. Tôi sẽ cho rằng là cô thích tôi đấy!
Hơi sốc! Nhưng Phù Dung lại thản nhiên đáp:
- Đây là trả tiền công sức anh theo dõi tôi mấy ngày nay. Chứ tôi không có dư tiền mà đãi nước cho anh.
Minh Khanh lại nói:
- Chỉ có 10 ngàn thì không đủ!
Phù Dung mỉm cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-se-mai-khong-tan/2641207/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.