Thành Lạc Dương, ngày đại hôn của tân đế.
Chiêng trống vang trời, cùng tấu khúc hoan ca.
Hoàng hậu là nữ nhi của Hồ gia.
Bọn họ nói nàng trời sinh phượng mệnh.
Nực cười cái gọi là trời sinh phượng mệnh, Triệu Lăng cười khẩy, chỉ cảm thấy buổi hôn lễ rực rỡ này lọt vào tầm mắt, bị nhuốm đầy máu của huynh trưởng.
Mọi người đều nói, Tam công tử phủ Ấp Vương là một thiếu niên nhã nhặn phóng khoáng.
Hiện giờ, linh hồn của hắn đã vặn vẹo đến mức thay đổi hình dạng.
Cho nên, khi cô nương mười bốn tuổi, dùng đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn hắn, không giấu được niềm vui trên mặt, khờ dại kể ra nỗi khát khao và vui mừng được gả cho hắn, Triệu Lăng chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Nàng vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng là một đứa trẻ của Hồ gia, làm sao có thể là hạng người bình phàm?
Khoảng khắc này nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, dẫu là thật sự, tương lai đôi mắt này nhất định sẽ bị bịt kín bởi những điều dơ bẩn và xấu xí.
Hai nhà Hồ Từ đều là những con chó đội ơn Lương Vương.
Một ngày nào đó, Hồ Mẫn Dung trưởng thành, cũng sẽ vênh váo tự đắc đứng trước mặt hắn diễu võ dương oai.
Tiền triều không phải chưa từng có ví dụ như vậy.
Hoàng hậu Huệ Giả loạn chính, tính tình đố kỵ, phát điên tới mức dám chém giết cả Hoàng đế.
Triệu Lăng cười lạnh, hắn đã là con chó nhà tang, là một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-loan/3592414/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.