Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chắc hẳn đôi mắt đã sưng đỏ.
Bởi vì tôi thấy Hô Diên Hoằng ngồi ở mép giường, sắc mặt không tốt.
Ngọc tỷ đặt trên bàn rất dễ thấy.
Hắn nói: "Tối hôm qua trẫm lại đây, cung nhân nói nàng đã ngủ."
"Vâng, thần thiếp cảm thấy không khoẻ."
"Nàng có chuyện gì muốn nói với trẫm không?"
"Bệ hạ thấy rồi đấy, thứ ngài muốn ở trên bàn, thần thiếp cầu ngài ban cho một ân điển."
"Nàng nói xem."
"Xin thả thần thiếp rời cung."
Hô Diên Hoằng cau mày, cười khẩy: "Coi trẫm là cái giống gì? Nàng đã tìm được nữ nhi, hãy đón con bé hồi cung. Trẫm nói sẽ phong con bé thành Trưởng công chúa. Chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ trẫm sẽ không thể khoan dung?"
"Bệ hạ, không phải là thế, ngài biết ý thần thiếp mà."
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, tiếp theo bỗng nhiên nổi giận, tiến đến túm lấy cổ áo tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Hãy cất cái thứ kia đi, trẫm không cần. Lời nói hôm nay của nàng trẫm coi như từng nghe. Hồ Mẫn Dung, tim nàng là tảng đá hay sao? Chẳng lẽ Dương nhi không phải con của nàng? Thế mà nàng nhẫn tâm vứt bỏ phụ tử chúng ta?!"
Hô Diên Hoằng tức muốn hộc máu, tôi không có phản ứng gì.
Trước khi tan rã trong không vui, hắn phất tay rời đi, nhưng vừa đi được vài bước bỗng quay lại, âm trầm nói: "Hồ Mẫn Dung, lương tâm của nàng bị chó gặm rồi, tìm được nữ nhi bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-loan/3592413/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.