Tôi nhặt lên thanh đoản kiếm long lân, dưới ánh nhìn chăm chú của Hô Diên Hoằng, tiến đến ôm lấy Triệu Lăng, cắm đoản kiếm vào lồng ngực y.
Triệu Lăng rên lên một tiếng, vùi đầu vào cổ tôi, gần trong gang tấc.
"Bệ hạ, thần thiếp tiễn ngài một đoạn đường, kiếp sau chớ nên sinh ra trong gia đình đế vương."
"Được."
Lúc hơi thở chỉ còn mỏng manh, dường như tôi nghe y bật cười.
Tiếng cười kia thoảng qua bên tai, rất nông rất nhẹ, nhẹ như cơn gió đêm khe khẽ phất qua mặt tôi vào năm ấy, khi trăng treo cao trên bầu trời, y kéo tôi lên mái nhà uống rượu.
Trước mắt bao người, Hô Diên Hoằng ngồi xổm trước mặt tôi, giơ tay chùi đi thứ gì đó trên má tôi.
Hình như là máu bắn tóe, hay là nước mắt rơi xuống.
Đột nhiên, hắn mím môi, dùng một tay vớt tôi lên kẹp dưới cánh tay, mạnh mẽ như đang mang theo một con thú nhỏ sắp chết.
Hắn cắp tôi một đường từ Thái Cực Điện đến điện phụ bên cạnh, trước mặt tất cả quân Hán.
Sau đó một chân đá tung cửa điện, ném xuống thanh kiếm trong tay.
Bộ áo giáp loang lổ vết máu trên người hắn, làm nổi bật gương mặt với đường nét rõ ràng.
"Bổn vương sẽ không làm khó người khác, cũng biết hiện tại nàng chẳng có tâm tình gì. Ngặt nỗi trước mắt quân Hán đang hỗn loạn mất trật tự, nhiều phe đấu đá nhau, hôm nay nếu nàng không làm người phụ nữ của ta, tất có người sinh lòng mơ ước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-loan/3592411/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.