Tôi không nên bận tâm đến chuyện chẳng liên quan tới mình.
Nhưng lúc đó lòng tôi chưa hoàn toàn chai cứng, vẫn còn thiện tâm.
Tôi hạ lệnh cho Thôi Hạ bãi giá ra cung, đi Hồ gia.
Triệu Lăng đứng xa xa nhìn tôi, vẻ mặt bình thản.
Y nói đúng, người muốn Tống Hữu Thục chết nhất chính là Hồ gia.
Không chỉ Hồ gia mà còn nhà ngoại Từ gia nữa.
Tội của Tống gia, nếu không có hai người cậu của tôi hợp lực với vị cậu họ Từ Tuân quạt gió thêm củi, Lương Vương đâu đến nỗi nghĩ tới việc xét nhà tịch thu tài sản của một viên quan thất phẩm quèn.
Chỉ có hai nhà Hồ Từ mới để ý đến đứa bé trong bụng Tống Hữu Thục.
Mẫu thân thường khen tôi ngoan ngoãn.
Nhưng ngày ấy ở Hồ gia, lần đầu tiên tôi phát điên.
Bởi vì tôi muốn bảo vệ Tống Hữu Thục, nhưng bọn họ nói với tôi: Muộn rồi!
Tống Hữu Thục đã bị độc chết trong lao ngục, một xác hai mạng.
Tôi phẫn nộ hất bay chung trà trên bàn xuống đất, rít hỏi: "Hoàng trưởng tử nhất định phải do ta sinh? Tại sao ta phải sinh? Sinh ra cũng chỉ làm một con rối, tùy ý các người giựt dây mà thôi!"
"Các người đã coi thường Triệu Lăng, cần gì phải bắt ta sinh con cho y? Suy cho cùng, tất cả đều vì lợi ích của các người, vì để hai họ Hồ Từ có thể hô mưa gọi gió làm trụ đá giữa dòng thì phải không màng sống chết của ta, lợi dụng triệt để!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dung-loan/3592405/chuong-5.html