Chương trước
Chương sau
- Hai vợ chồng cùng nhau đi đánh mạt chượt, trước đó hai người bàn nhau nếu vợ nháy mắt thì đánh con nào, vợ nếu đột nhiên dang chân ra thì chồng đánh con gì. Kết quả vợ dạng chân ra, chồng đánh con bát để người khác ù, người vợ tức giận chửi ầm lên: “Mẹ nó, đồ con gà”

Triệu Thiến dứt câu còn dạng chân ra. Hoa Lâm đập bàn cười, Ngô Ngôn cúi đầu vai không ngừng run lên.

- Lãnh đạo thấy không có gì buồn cười sao?
Ngô Ngôn cười xong lén nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu:
- Tôi không cười sao?

Triệu Thiến nói:
- Xem ra chuyện em nói không buồn cười, đến lượt lão Hoa.

Hoa Lâm nghe xong không hề khách khí nói:
- Được, vậy tôi nói một chuyện. Một tên bán thịt đi chơi gái bị bắt phạt 5000 đồng, về nhà đưa hóa đơn cho vợ, ả vợ không biết chữ chỉ nhận ra chữ năm ngàn nên hỏi chồng bị phạt vì việc gì. Tên chồng nói đổ nước vào thịt.

Vương Quốc Hoa vẫn không cười làm Hoa Lâm có chút xấu hổ tưởng Vương Quốc Hoa không thích mấy trò này. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại cười ha hả nói:
- Tôi cũng kể một chuyện. Một đơn vị tổng kết cuối năm, lãnh đạo lên phát biểu công việc năm ngoài làm không tốt, nguyên nhân có ba. Thứ nhất quả phụ ngủ một mình, thứ hai cô gái ngủ bên trên là ông già, thứ ba vợ chồng ngủ với nhau.

Mọi người cùng cười nhất là Ngô Ngôn, mắt híp lại. Không ngờ Bí thư Vương lại biết mấy chuyện cười này. Hoa Lâm đang vui vẻ thầm nghĩ trên đời này thứ đáng tin nhất chính là lợi ích. Vương Quốc Hoa có thể nói cười như vậy cũng là muốn quan hệ gần gũi với mình, đây cũng là vì quyền lực trong tay mình. Có điều kiện này thì Vương Quốc Hoa sẽ giúp mình trong đợt này.

Hẹn ngày mai lên đường, Vương Quốc Hoa và Ngô Ngôn đến khách sạn mà Hoa Lâm đã đặt trước. Vương Quốc Hoa vốn định để Ngô Ngôn về trước nhưng trưa uốn hơi nhiều nên thôi.

- Tên Vương Quốc Hoa kia rất khó lường.
Sau khi Vương Quốc Hoa và Ngô Ngôn đi, câu đầu tiên của Triệu Thiến chính là như vậy.

- Sao lại thấy như vậy?

- Thực ra chuyện cười kia thì hắn không thích, nhưng lại ngồi im nghe, còn kể một chuyện. Hắn rất biết làm người, chỉ riêng điểm này đã đủ để em đánh giá cao hắn.
Triệu Thiến nói như vậy, Hoa Lâm trầm ngâm một lúc mới nói:
- Bảo sao vừa nãy anh thấy hắn không quá hứng thú, thì ra là nể mặt chúng ta.



Còn cách tỉnh thành khoảng 10 phút, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Du Phi Dương, bảo hắn đến quán trà Đại Phú Hào, còn nhấn mạnh đi một mình. Vương Quốc Hoa không biết nguyên nhân nhưng không hỏi.

Đến nơi, Vương Quốc Hoa thấy Du Phi Dương ngồi cùng một cô gái trẻ tuổi. Hắn chào rồi ngồi xuống ghế. Khó hiểu chính là Du Phi Dương không giới thiệu, cô gái kia cũng không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa tò mò nhìn Du Phi Dương, Du Phi Dương bất đắc dĩ nhún vai. Có thể làm Du Phi Dương như vậy, Vương Quốc Hoa không khó đoán được đối phương là ai.

- Phi Dương nói anh rất giỏi, tôi gần đây làm một hạng mục nghiên cứu muốn nhờ anh xem và đưa ý tưởng.
Hứa Kiếp vừa mở miệng không ngờ nói việc này. Du Phi Dương nhíu mày thầm nghĩ Vương Quốc Hoa gặp nạ rồi.

Vương Quốc Hoa có thể nhận ra ý khiêu khích của Hứa Kiếp, hắn cười khổ một tiếng. Hắn vốn định không để ý đến cô nhưng lại thấy Du Phi Dương lén đưa tay vái vái mình nên cười nói:
- Cô cũng phải để tôi biết hạng mục đó là gì chứ?

- Đề tài rất đơn giản, làm như thế nào tham khảo hình thức phát triển kinh tế của một vài nước phát triển của Châu Á.

Nghe đề tài này, Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, đây là gì? Thấy Vương Quốc Hoa như vậy, Hứa Kiếp khinh thường nói:
- Sao? khó à?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Đề tài này kha thú vị, tôi không hiểu mấy về vấn đề này. Chẳng qua tôi cảm thấy hình thức phát triển kinh tế của vài nước Châu Á không mạnh khỏe, hơi có tác động bên ngoài sẽ khiến kinh tế tan vỡ dẫn đến lan ra khắp Châu Á.

- Anh dựa vào gì mà nói như vậy?
Hứa Kiếp có chút kích động đứng lên lộ đôi chân dài miên man. Vương Quốc Hoa híp mắt nhìn lướt qua rồi thản nhiên nói:
- Đây chỉ là quan điểm cá nhân, không có nghĩa vụ giải thích.

- Giả thần giả qủy.
Hứa Kiếp bỏ lại một câu như vậy rồi cất bước đi.

Du Phi Dương thở dài một tiếng:
- Con ma nữ này cuối cùng đã đi. Quốc Hoa, đừng để trong lòng. Ở viện khxh của nó có một chuyên gia đang làm đề tài này, nó đi theo nghiên cứu vài ngày nên nghĩ mình giỏi lắm.

- Cái gọi là chuyên gia nhiều khi là công cụ của ai đó, đương nhiên vì lợi ích bọn họ cũng chấp nhận làm công cụ để kêu gào cho lợi ích của người khác. Hứa Kiếp đang làm theo ai tôi không rõ, chẳng qua tình hình kinh tế của nhiều nước Châu Á tôi có một hình dung như thế này.

Du Phi Dương không ngờ Vương Quốc Hoa vẫn nói đề tài này nên có chút tò mò:
- Ông còn nghiên cứu cái này ư? Nói một chút xem.

- Xây nhà trên cát, chỉ cần có ngoại lực tác động là ầm.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra đẩy:
- Nắm chắc thời gian kiếm tiền đi, có rất nhiều cơ hội chờ chúng ta.

Du Phi Dương nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực:
- Sao ông nói như vậy?

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Pháp tắc rừng cây được áp dụng trong mọi lĩnh vực. Nhật Bản năm đó bị buộc ký kết hiệp định tạo ra tai họa lớn. Mấy nước ở khu vực Đông Nam Á đều đang có xu thế phát triển rất nhanh. Hừ, không chừng có một vài tập đoàn tài chính khổng lồ của quốc tế đã nhìn chằm chằm vào mấy nước ở Đông Nam Á. Bốn con rồng Châu Á, hừ, quá vô nghĩa.

Du Phi Dương không khỏi giật mình.

- Ông nói thực tế một chút, đừng vứt tôi vào sương mù như vậy. Lần này đừng để tiền trong túi tôi bay ra thì mới hiểu được ông là chính xác đó.
Du Phi Dương cười hì hì chủ động rót trà Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vốn cũng định tìm cơ hội nói chuyện này với Vương Quốc Hoa, lần này coi như có cơ hội.

Vương Quốc Hoa châm điếu thuốc lặng lẽ nhớ lại quá trình mình đã trải qua rồi mới nói:
- Một vài quốc gia Châu Á phát triển không quá mạnh, chủ yếu dựa vào xuất khẩu là chính, sản nghiệp trụ cột là các ngành gia công. Lấy Thailand làm ví dụ, hệ thống tài chính không có dự trữ ngoại hối, năm 92 nước này hủy bỏ việc quản chế nền kinh tế thị trường, trong thời gian ngắn thì có thể đảm bảo tài chính lưu động thông suốt, thời gian dài nền tài chính Thailand như một đứa bé tập tễnh bước đi lại cầm vốn liếng khổng lồ trong tay. Tôi dám nói không đầy hai năm nền kinh tế Châu Á sẽ bị thơng nặng.

Vương Quốc Hoa nhắc tới câu này mà hiện sát khí. Du Phi Dương cảm thấy mình như không nhận ra Vương Quốc Hoa. Lúc này ngoài cửa có tiếng vỗ tay, Hứa Kiếp vừa đi vừa vừa nói:
- Đặc sắc, rất đặc sắc.

Vương Quốc Hoa không ngờ cô không đi, hắn theo bản năng nình Du Phi Dương, tên này bất đắc dĩ xua tay nói:
- Nó luôn xuất thần nhập quỷ như vậy.

Hứa Kiếp đĩnh đạc ngồi xuống trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Nếu không phải biết anh là một quan chức tôi còn tưởng anh là chuyên gia tài chính. Vấn đề anh nói tới, tôi cũng từng nói chuyện với giáo sư nhưng giáo sư không đồng ý với quan điểm của tôi. Ngược lại cho rằng tương lai Trung Quốc chúng ta cần phải phát triển mạnh các ngành thu hút nhiều sức lao động vì nước ta có ưu thế về dân số.

Vương Quốc Hoa nghe xong liếc nhìn cô thật sâu, Hứa Kiếp này không hổ là thiên tài.

- Nếu có một ngày các nước phát triển Âu Mỹ yêu cầu Trung Quốc tăng giá đồng Nhân dân tệ thì cô thấy sau?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Hứa Kiếp nhướng đôi mi đẹp lên:
- Hệ thống tiền tệ của Trung Quốc khá đặc biệt, hơn nữa còn có vết xe đổ của Nhật Bản mà.
Vương Quốc Hoa cười cười nâng chung trà lên ra vẻ không nghe lời của Hứa Kiếp.

Hứa Kiếp tức giận đỏ mặt nói:
- Sao? Anh cảm thấy tôi nói không đúng.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi chỉ hy vọng thời điểm giá trị đồng nhân dân tệ tăng lên tới chậm một chút.

Hứa Kiếp nghe không khỏi có chút tò mò, cô nhíu mày nói:
- Tại sao?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Bởi vì một khi bước đi bước đầu tiên này thì sẽ không thể dừng lại được. Không khó để nghĩ ra tương lai sẽ có một ngày như vậy. Khi đó các ngành xuất khẩu sẽ giảm nhiều lợi nhuận, nhiều công ty vì thế mà đóng cửa. Ở trong nước chỉ số Cổ PHIếU cũng khó có thể khống chế, mâu thuẫn xã hội tăng nhiều, uy tín của chính quyền giảm mạnh.

Lúc này Hứa Kiếp không còn lộ vẻ khinh thường nữa mà lộ vẻ trầm tư.
- Điều anh nói cũng đáng để suy nghĩ. Tôi rất lạ sao anh là một quan chức mà lại quan tâm mấy cái này.

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng:
- Hoàn toàn ngược lại, ở nhà nước có quá ít quan chức quan tâm đến kinh tế phát triển khỏe mạnh, hơn nữa ít đến đáng thương.

Lại một lần nữa Hứa Kiếp rơi vào trầm mặc.
- Anh nói không sai, làm quan đầu tiên luôn nghĩ tới vị trí dưới mông đầu tiên, sau đó mới dựa vào đó để cân nhắc bất cứ việc nào khác.
Dứt lời Hứa Kiếp đứng lên đưa tay ra nói:
- Rất vui được biết anh, tôi là Hứa Kiếp.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của Du Phi Dương, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.