Chương trước
Chương sau
Đàn ông sợ vào nhầm ngành, đàn bà sợ lấy nhầm chồng. Cô gái ở nông thôn lấy chồng là bước ngoặt rất quan trọng của cả đời người. Đây cũng là nguyên nhân Vương Quốc Hoa đồng ý giúp Ngô Xuân Liên. Vương Quốc Hoa xuất thân nông thôn nên biết cán bộ cơ sở là như thế nào. Không dám nói là ức hiếp dân lành nhưng làm khó một chút cũng là việc thường xuyên xảy ra.

Ngô Xuân Liên đội mưa tới cầu cứu là do bị ép tới đường cùng. Từ góc độ này mà nhìn thì tên bí thư thôn kia quá đáng giận. Cũng vì thế Vương Quốc Hoa bảo Ngô Ngôn đưa người về. Nếu để hắn đưa người về thì cũng không tiện làm khó bí thư thôn, đây là làm mất thân phận của lãnh đạo huyện.

Ngô Ngôn lại khác, cô chỉ làm việc theo ý lãnh đạo, cán bộ xã càng không cần phải nói. Lúc này có nhiều cán bộ huyện bị bắt như vậy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh mặt sa sầm suốt ngày. Lúc này đắc tội Vương Quốc Hoa có khác gì đưa cổ ra đợi chém.

Thời kỳ đặc thù nên thái độ của cán bộ xã càng thêm quyết đoán. Bây giờ chỉ có thể trách tên Ngô Đại Ba đen đủi, nhìn vào ai không nhìn, lại nhìn tới nhân viên phục vụ của Bí thư Vương.

Nhân viên phục vụ ở nhà khách huyện ủy có ai là không đẹp, có lãnh đạo nào không thức?

Ngô Xuân Liên tận mắt thấy bí thư đảng ủy xã mắng Ngô Đại Ba trước mặt đông người, sau đó lúc đối mặt với bố mẹ cô lại đầy thân thiết chào là cô chú, không ngừng nịnh bợ. Ngô Xuân Liên vừa thấy đau lòng lại có một tia chờ mong và thỏa mãn.

Ngô Đại Ba bình thường hoành hành trong thôn bị đình chỉ công tác nên có khác gì từ trên đỉnh cao rơi xuống vực. Đợi lãnh đạo rời đi, Ngô Đại Ba vội vàng mang hai chai rượu, tút thuốc lặng lẽ tới nhà Ngô Xuân Liên.

Ngô Xuân Liên thấy Ngô Đại Ba không khỏi thấy tức giận, ném thuốc, rượu ra cửa. Ngô Đại Ba vội vàng bỏ chạy. Lúc quay đầu lại Ngô Xuân Liên thấy ánh mắt bố mẹ khá phức tạp. Chuyện học phí lần trước của con trai, bố mẹ Ngô Xuân Liên đã nghi ngờ.

Bà mẹ hỏi Ngô Xuân Liên là có chuyện gì, Ngô Xuân Liên giải thích mình không có quan hệ kia với Bí thư Vương. Bây giờ nhìn vẻ mặt của bố mẹ, Ngô Xuân Liên biết có giải thích cũng không rõ. Cô không hối hận chỉ là cảm thấy mình làm ảnh hưởng tới danh dự của Bí thư Vương.

Hoa Lâm lần này mời khách ở nhà hàng khác, địa điểm hơi vắng vẻ, kinh doanh không quá tốt. Chẳng qua bà chủ quán khá đẹp, đứng sát bên Hoa Lâm mà hào đón. Vương Quốc Hoa nhìn cũng biết là có vấn đề gì.

Nhân lúc không có ai ở bên, Hoa Lâm cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Lão đệ được đó, thích lớn tuổi hơn.
Vương Quốc Hoa biết giải thích cũng vô dụng, có lẽ càng vẽ càng đen nên cười cười không nói. Hoa Lâm hiểu ý cười.

- Nhà hàng này kinh doanh khá bình thường.
Vương Quốc Hoa nói sang việc khác.
- Bây giờ là lúc nào chứ, kinh doanh đông khách mới là lạ. Bây giờ đám lãnh đạo các cơ quan có ai không như ngồi trên đống lửa. Nói không dễ nghe là nếu điều tra thì ai có thể qua cửa được.

Năm món ăn, một chai rượu 20 năm, một bàn bốn người. Qua giới thiệu Vương Quốc Hoa biết người phụ nữ bên cạnh Hoa Lâm tên là Triệu Thiến, vốn làm nhân viên kinh doanh của công ty cơ giới Quách Sơn nhưng vì có mâu thuẫn với lãnh đạo nên nghỉ việc mở nhà hàng.

Uống mấy chén rượu, Hoa Lâm cũng tung mục đích ra:
- Lão đệ mai lên tỉnh thành cần gì cứ nói.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tay không cũng không tiện, như vậy đi, anh chuẩn bị ít trà, không nên nhiều, một cân là được. Đây là chuẩn bị cho trưởng ban Lãnh, bên nhà bí thư Hứa mà mang gì theo nhất định sẽ bị ăn mắng.

Vương Quốc Hoa nói dễ dàng như vậy, Hoa Lâm nghe xong rất vui vẻ vội vàng tỏ vẻ không vấn đề gì. Vương Quốc Hoa đổi đề tài.
- Ngô Ngôn là người có năng lực, còn nhờ tổ chức giúp đỡ.

Ngô Ngôn vểnh tai lên, Hoa Lâm cười ha hả nói:
- Cái này dễ, chẳng qua còn phải chờ tân bí thư nhận chức.

Điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn lập tức đứng lên đi sang bên nghe.
- Tôi ở thị xã, mai vừa lúc có việc cần lên tỉnh.

Nghiêm Hữu Quang ở bên kia khá hưng phấn. Được tin của Vương Quốc Hoa nên y vội vàng đội mưa lên tỉnh gặp chủ tịch Mạch, kết quả rất thuận lợi. Nghiêm Hữu Quang không tiện tới gặp bí thư Hứa nên muốn Vương Quốc Hoa mang giúp tút thuốc tới biếu. Chưa chắc đã cần bí thư Hứa nghe nhận, Tương Tiền Tiến là được.

- Quốc Hoa, tôi chờ cậu, mà cậu gọi cho Du Phi Dương, nói là tôi mời cậu ta dùng cơm.
Giọng Nghiêm Hữu Quang hơi lạc đi, thời khắc quan trọng để lên chức, Nghiêm Hữu Quang cũng mất cân bằng.

- Để tôi gọi điện xem đã, mai tôi còn có việc khác cần làm.
Vương Quốc Hoa cho Nghiêm Hữu Quang một bậc thang coi như là nể mặt đối phương.

- Cứ như vậy đi.

Dập máy, Vương Quốc Hoa ấn gọi cho Du Phi Dương nói là Nghiêm Hữu Quang muốn mời khách, mời Du Phi Dương xem Tương Tiền Tiến lúc nào lúc rãnh rỗi. Du Phi Dương cũng biết Nghiêm Hữu Quang muốn mời ai, việc này y thật ra có thể giúp. Đương nhiên điều kiện là Vương Quốc Hoa mở lời, người khác thì thôi.

- À, bí thư đảng ủy Cục công an thị xã Bắc Câu – Nhạc Hòa xong đời, Diêu Bản Thụ gọi cho tôi hỏi lúc nào xuống, tôi nói khá hàm hồ. Ông thấy sao?

Câu hỏi của Du Phi Dương không khó trả lời, Vương Quốc Hoa nói ngay:
- Ông không phải trưởng ban tổ chức cán bộ, một vị trí trống sẽ có nhiều người nhòm ngó, chủ yếu là do cố gắng của hắn. Dẫn đi gặp người có thể, việc khác thì phải dựa vào bản thân.

Không phải Vương Quốc Hoa có phản cảm với Diêu Bản Thụ, mà cảm thấy Du Phi Dương không nên dính vào mấy việc này. phải biết rằng bên dưới vì lên chức thì việc gì cũng có thể làm. Du Phi Dương nếm thử lợi ích từ việc này rồi thành quen sẽ rất phiền phức.

- Tôi biết.
Du Phi Dương nói xong dập máy. Hắn quay đầu lại thấy Hứa Phỉ Phỉ mặt mày giận dỗi đi vào phòng nên nói:
- Sao vậy?

Hứa Phỉ Phỉ nhíu mày nói:
- Hứa Kiếp kia không hay ho gì cả. Đây là nhà em mà, đúng là không biết nó muốn thế nào nữa. mà nó hỏi rất nhiều chuyện về Quốc Hoa ca, em theo sự thật mà nói. Nó hình như coi thường Quốc Hoa ca, tức chết em, không để ý tới nó nữa.

Sau khi Hứa Kiếp tới nhà, Hứa Phỉ Phỉ rất không thích. Vừa nãy cô đang chơi game thì Hứa Kiếp nói cô chơi quá kém sau đó đoạt máy để chơi. Hứa Phỉ Phỉ thấy Hứa Kiếp là khách nên nhường rồi sang bên anh trai oán giận. Quan trọng nhất chính là Hứa Phỉ Phỉ khó chịu về thái độ của Hứa Kiếp với Vương Quốc Hoa. Chưa gặp mặt Quốc Hoa ca ca của cô mà dám coi thường như vậy sao?

Du Phi Dương định khuyên vài câu ai ngờ Hứa Kiếp xuất hiện ở cửa nói:
- Phi Dương, cho em mượn xe, có bạn ở Bắc Kinh tới, em ra sân bay đón, đúng, tối anh mời khách đó. Bản kế hoạch lần trước thực ra là do người này làm.

Du Phi Dương ném chìa khóa tới, Hứa Kiếp cầm lấy đi ngay. Hứa Phỉ Phỉ tức tối dậm chân:
- Anh, em không chịu nổi ả. Anh nói ả có bản lĩnh gì mà mũi chĩa lên trời thế.

Du Phi Dương cười ha hả nsoi:
- Theo lý luận của Quốc Hoa thì tâm lý của Hứa Kiếp không bình thường, anh cảm thấy cũng đúng. Một người quá thiên tài chưa chắc đã tốt. Tính của Hứa Kiếp hơi quái lạ nhưng là em họ của em, phải tôn trọng một chút.

- Em không để ý đến nó.
Hứa Phỉ Phỉ xoay người đi, Du Phi Dương có chút đau đầu. Hai cô em này không hợp nhau, đều kiêu căng, làm anh đứng giữa đúng là khổ.
….
Vương Quốc Hoa giúp Hoa Lâm cũng là nghĩ cho ngày sau. Có trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy làm bạn, sau này hắn cũng chiếm được ưu thế trong vấn đề nhân sự của huyện Phương Lan.

Tuổi và lý lịch của Hoa Lâm đủ nhưng không có cơ hội lên chức là vì cấp trên không có ai. Thực ra không phải không có mà là vị lãnh đạo kia lui ra nhiều năm. Về phần Ngô Ngôn thì có thể coi như là thử thách, nếu ngay cả chức phó huyện của Ngô Ngôn mà cũng không xử lý xong, thái độ của Vương Quốc Hoa dành cho Hoa Lâm nhất định có thay đổi.

Bữa ăn vẫn tiếp tục, Vương Quốc Hoa đổi đề tài:
- Lão ca, Diêu Bản Thụ là người như thế nào?

Hoa Lâm có chút kinh ngạc sau đó nói:
- Lão Diêu cũng được, trọng nghĩa khí. Bên trên của y là giám đốc Sở công an, nếu muốn tranh thủ cấp phó giám đốc thì hơi khó khăn. Vấn đề nhân sự bình thường đều do thường vụ quyết định, không phải do cơ quan phụ trách. Hơn nữa bên trên còn có hội nghị ban bí thư.
Hoa Lâm biết Diêu Bản Thụ không có hy vọng mấy. Giám đốc Lãnh đề bạt một cục trưởng Cục công an còn có thể được thông qua, nếu muốn nghĩ tới chức bí thư đảng ủy chính pháp thì đúng là không dễ.

- Đều đang hoạt động.
Vương Quốc Hoa cười cười tung ra một câu như vậy. Hoa Lâm cười tỏ vẻ hiểu.

- Không nói chuyện này nữa, Triệu Thiến, cô kể chuyện cười đi.
Hoa Lâm cười cười đề nghị, Triệu Thiến liếc nhìn hắn:
- Chỉ biết chọc em, em biết chuyện cười gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.