Đối với phòng du lịch, Thịnh Trường Công rất đau đầu. Cựu chủ tịch vỗ mông đi để lại bãi rác này, còn một đám người há mồm chờ ăn, còn hơn tám triệu vay ngân hàng. Người ngân hàng gần đây mỗi ngày đều tìm Thịnh Trường Công gây phiền phức.
Thịnh Trường Công đâu dám quyết định việc trả tiền, phòng du lịch tổng cộng có trên 100 người, nếu như theo ý ngân hàng là gán nhà tập thể bọn họ đang ở thì chắc nhân viên đến giết hắn.
Hôm qua Lý Dật Phong tìm đến nói chuyện với hắn, lúc ấy y còn tưởng mình nghe lầm. Phòng du lịch mà có người cần? Thằng nào ngu vậy? Sau đó nghe là trợ lý chủ tịch mới tới, Thịnh Trường Công nhìn Lý Dật Phong với ánh mắt khá phức tạp. Có thể nói chiêu này vừa giúp được Thịnh Trường Công, còn được hầu hết phó chủ tịch đồng ý. Biết sao được, ai bảo trợ lý kia chỉ có từng đó tuổi. Mọi người lúc ở tuổi đó đang làm gì, lúc nào tới phiên thằng ranh đó nói chuyện. Trong các chủ tịch, phó chủ tịch thì Lý Dật Phong còn trẻ nhất – 35 tuổi. Nếu nói mọi người không bài xích là nói dối.
- Ý của lãnh đạo nên tôi không thể nói gì.
Thịnh Trường Công rất tự nhiên nói.
Trong lòng lại có chút tức giận với giọng điệu hả hê của Phùng Vân. Hắn thầm nghĩ ả phụ nữ này quá hẹp hòi, chỉ biết cái lợi trước mắt.
Cửa phòng hội nghị mở ra, Lý Dật Phong đi trước, Vương Quốc Hoa đi sau một bước. Vương Quốc Hoa nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021589/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.