Tằng Trạch Quang ngẩn ra, cười khổ nói:
- Tôi đúng là xem thường cậu. Quốc Hoa, cậu có suy nghĩ như vậy rất hiếm trong nhà nước. Nếu duy trì được tương lai sẽ rất có lợi. Đừng nhìn rất nhiều người vì chút lợi ích rồi tranh đoạt, nhưng thực ra người không tranh mới là người thắng. Đáng tiếc lúc còn trẻ tôi không biết điều này.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Tằng Trạch Quang nói tiếp.
- Cậu làm cho tốt, cần tiền cần người thì cứ nói với tôi. Tôi tin dù là cục diện rối rắm, ở trong tay cậu cậu vẫn có thể làm tốt. Còn có chuyện đường cao tốc cậu không thể chọn việc nhẹ, lúc quan trọng thì cậu phải đứng ra cho tôi.
Cái gọi là lúc quan trọng thì Vương Quốc Hoa đương nhiên biết rõ.
- Tôi phục tùng tổ chức an bài.
Vương Quốc Hoa giảo hoạt nói, Tằng Trạch Quang thấy không khỏi vỗ bàn:
- Thằng ranh này.
Nói xong Tằng Trạch Quang nhìn thoáng qua Liễu Phán Nam, sau đó thản nhiên nói:
- Phán Nam, em không phải có chuyện cần nhờ Quốc Hoa sao? Sao không nói.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi giật mình thầm nghĩ Tằng Trạch Quang có ý gì? Liễu Phán Nam có việc gì nhờ mình?
- Quốc Hoa tiểu đệ, tôi đây cậy lớn một chút.
Liễu Phán Nam cười cười mở miệng, Vương Quốc Hoa gật đầu không phủ nhận cách gọi này. Hắn một lần nữa nhìn lướt qua Liễu Phán Nam, người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không cười khá lạnh nhạt, cười lại hấp dẫn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dieu/3021587/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.