Chương trước
Chương sau
Editor: Pepsi
Chu Từ mơ thấy một cơn ác mộng rất sâu.
Cô mơ thấy lúc Quách Diệp chưa ly hôn với người đó, cô và mẹ cùng nhau hứng chịu những cú đấm trời giáng sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Mồi dẫn lửa cuối cùng là bởi cô phải nhập viện vì một nguyên nhân nào đó, mà người đàn ông nọ cứ đuổi theo muốn tiếp tục đánh cô, bảo cô cố ý giả bệnh lừa tiền người trong nhà, phòng bệnh loạn cào cào cả lên cộng thêm tiếng người huyên náo.
Cây kim cắm trên mu bàn tay cô rơi xuống và tạo thành một vết sưng to.
Khoảnh khắc đó, Quách Diệp thất vọng cùng cực, bởi vậy bà kiên định cương quyết tố cáo ông ta lên tòa án.
Quách Diệp chưa từng nhắc đến khoảng thời gian ấy với Chu Từ, vả lại bản thân cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ khi đó mỗi ngày mình đều mơ màng ngủ, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng cãi vã và có một bóng dáng nhẹ nhàng, ấm áp và ốm yếu nào đó nữa.
Những chuyện này được đồn đãi từ miệng bà con họ hàng. Họ bàn tán rằng mẹ không may mắn, ác độc suy đoán nguyên nhân trong đó, tóm lại nhất định phải tìm tội danh đổ lên đầu phụ nữ, dù cho người đàn ông kia nhiều tội ác tày trời đến thế nào.
Lúc Chu Từ bừng tỉnh khỏi giấc mơ thì mặt trời đã lên cao.
Cô mặc áo sơ mi của Tiết Kiệu trên người, được quấn trong chăn và ôm chặt lấy. Cánh tay anh giữ lấy eo và bụng, như thể muốn ghim cô vào lòng. Cô nhớ tới đêm qua, sau khi Tiết Kiệu đi, cô thiêm thiếp rồi lại giật mình tỉnh giấc, tiếp đó quấn lấy áo sơ mi của anh và tự an ủi trong phòng giữ quần áo, nước mắt chảy xuôi xuống cùng với dâm thuỷ.
Cuối cùng cô quay lại bằng cách nào...
“Hôm qua tôi ôm em về từ phòng giữ quần áo——”
Âm thanh người sau lưng bỗng vang lên từ đỉnh đầu, anh mới vừa tỉnh ngủ, giọng điệu khàn khàn lười biếng: “Em co ro, tay còn đút vào trong này...” Ngón tay anh đặt trên âm phụ của cô, từ từ dời xuống, bóp lấy âm đế rồi cắm vào huyệt nhỏ.
Nơi đó đang sưng lên một cách thảm thương, vừa nhẹ nhàng đụng chạm sẽ khẽ run lên.

“Dâm thuỷ phun lung tung, làm ướt cả áo khoác Âu của tôi —— muốn đến vậy à? Một mình em tự sướng sao?”
Anh ung dung đút vào nơi đó, quen thuộc với chỗ ấy hơn cả cô, khớp ngón tay từng tấc nghiền qua những điểm nhạy cảm của cô, mạnh mẽ đến mức chúng tiến tới gần tử cung và khuấy động ở đó. Động tác hết sức ác liệt khiến cô phải cong lưng và nâng cao eo lên, từng tấc cơ bắp gần như muốn co thắt. Cô cắn ngón tay kêu gào xin anh thương xót.
“Thầy, nhẹ chút, nhẹ chút, đồ chơi sai rồi, sai rồi...”
“Muốn tôi lắm hả, Chu Từ?”
Bàn chân cao gầy cọ qua bắp chân anh, trong ổ chăn mềm mại được khoái cảm tẩy rửa đang giãy giụa như đuôi cá.
Anh tàn nhẫn cắn vành tai cô, cất giọng xấu xa: “Thật ra em rất thoải mái nhưng em không dám thừa nhận, không dám nhận mình là con ả phóng túng, nên chỉ dám lén phát tình sau lưng tôi —— lúc ở nhà, em có tự sướng không thế hả?”
Anh đè cô lên giường, dùng ngón tay đâm chơi cô, khiến cơ thể phập phồng nhấp nhô và bật lên tiếng kêu dâm đãng ngay trên giường: “Thầy…thầy, nhẹ chút, sắp hỏng rồi, hỏng rồi...”
“Em hỏng thế nào được? Đồ chơi mà hỏng sẽ bị ném đi đó ——”
Tay anh chỉ khuấy động tạo ra tiếng nước ở bên trong, anh cười như không hỏi: “Ở nhà tự sướng thế nào? Cắm vào đây phải không, cắm đến ra nước, sau đó thì sao, gọi tên ai hả?”
Cô rưng rưng nước mắt, mái tóc xoã tung dưới cơ thể trắng nõn và sạch sẽ, tứ chi thon dài. Cô đang cắn ngón tay trông cực kì đáng thương: “Thầy… Nghĩ đến thầy… Hức, a!”
Anh tách hai chân cô ra, gậy thịt to lớn đâm vào, đẩy ra từng lớp thịt non ướt đẫm, đâm vào miệng tử cung mỏng manh và hành hạ cô ở đó. Anh di chuyển chậm rãi từng chút, rồi kéo tay cô sờ soạng hình dạng đang phồng lên trên bụng: “Chu Từ, rốt cuộc em có sướng hay không? Hả?”
“Ưm…Sướng, sướng lắm.”
Rốt cuộc đã đánh mất ranh giới cuối cùng, cô không còn kêu khóc xin tha nữa, mà trở thành một cô nàng phóng đãng, biến thành vũng nước trên giường dưới tiết tấu nhấp nhô có quy luật của anh, vừa kêu kêu: “Chu Từ được thầy chơi… chơi rất sướng.”
Anh hôn khắp người cô, đâm vào quả mật đào hồng hào như nhũn ra của cô, hơi chạm nhẹ thì dòng nước ngọt ngào đó sẽ chảy ra.

Họ quan hệ với nhau trên giường. Cô ôm lấy cổ anh, chân quấn quanh người anh, vòng eo di chuyển một cách tự nhiên, nâng cao nửa người dưới từ trên xuống để gậy thịt to lớn khai phá bên trong cơ thể mình, cho anh đâm đến mức cô không ngừng rên rỉ, ngón tay lưu lại dấu vết mờ mờ trên sống lưng anh. Cuối cùng, mắt đỏ hoe, cô cẩn thận cúi đầu hôn lên môi anh.
Vâng lời đến lạ thường.
Cô còn mặc áo sơ mi của anh, nút áo được cô cởi ra từng cái một rồi dâng đôi bầu ngực trắng trẻo mượt mà đưa đến miệng anh, được hôn đến mức sống lưng cong ngược lên, cô đặt ngón tay lên vai anh yếu ớt xin tha.
Thậm chí cô tự đi tìm kẹp, mềm mại hỏi: “Kẹp ở đây được không?”
Họ biến chiếc giường trở nên bữa bãi rồi một mạch làm đến phòng tắm. Cô gái quỳ sát trước bồn tắm, miệng huyệt bị cắm không khép lại được. Cô lắc eo cầu hoan với anh.
“Ưm…ưm!”
Cô vô cùng phóng đãng nhưng gương mặt cực kì thơ ngây, cuối cùng lại xin tha trước nhất. Cô nhấp nhô dựa vào tấm gương trên bồn rửa mặt, hôn lên cổ Tiết Kiệu trong nước mắt: “Sắp… rách rồi, âm đạo bị làm đến sưng lên rồi… Thầy ơi, nghỉ một chút, nghỉ một chút có được không...”
Tiết Kiệu làm cô thật mạnh bạo, tưới tinh dịch vào tử cung bé nhỏ đang bị giày xéo cực kì thảm thương của cô, thứ còn cương cứng bên dưới làm bụng cô hơi phồng lên, hơi cử động là tinh dịch và dâm thuỷ sẽ trào ra.
Cô khóc đến khàn cả giọng, cánh tay bị ép phải mở ra chống vào một bên, nụ hoa bị cắn sưng tấy đang đong đưa. Chiếc áo sơ mi vẫn đang được khoác lên vai cô bị nước tưới ướt, dính vào nửa người trên một cách ngượng ngùng, mặc vậy còn phóng đãng hơn so với không mặc.
“Hức hức, đừng, đừng mà, tử cung sẽ bị chơi hỏng đó, sẽ không thể sinh con cho thầy được đâu, hức hức...”
Cô bé đáng thương đang lôi kéo bàn tay anh xoa nắn thứ phồng lên từ bụng mình.
“Là con của thầy, chờ đến lúc đó, em sinh con cho thầy, được không...” Cô nức nở làm nũng, chất giọng khàn đặc, vừa phóng túng vừa ngây thơ. Eo thon uể oải liên tục kề sát vào anh như món đồ chơi bị chơi hỏng, nhưng lại bị động tác đâm sâu vào của anh đụng sát đến mặt gương, mãi đến cuối cùng Tiết Kiệu thoả mãn mới thôi.
Anh nắm cằm cô hôn lên: “Chu Từ, lần này em mà gạt tôi nữa thì tôi sẽ lột sạch em trói ở đây, làm đến khi em biến thành một nhỏ ngốc luôn.”
Rốt cuộc đã được buông tha, cô áp sát tội nghiệp và đáng yêu cọ lên vai anh, mệt mỏi khàn giọng trả lời: “Đã là nhỏ ngốc rồi, là nhỏ ngốc của thầy rồi ạ...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.