Editor: Pepsi
Chu Từ nói không chạy lung tung, thì quả thật không chạy lung tung.
Thậm chí cô còn không dám đi ra đến cửa...
Tính ra cô đã kiệt sức, đến mức khoả thân ngủ mê man. Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối đen, xung quanh không có tiếng động gì, điện thoại di động của cô được Tiết Kiệu cắm sạc ở đầu giường.
Cô bấm mở ra, trên màn ảnh có tin Wechat mẹ gửi đến: “Mẹ có chút việc, không về nhà nhé.”
Bên dưới là tin nhắn của Tiết Kiệu: “Tự em gọi đồ ăn bên ngoài đi.” Theo sau là hai nghìn tệ được chuyển khoản.
Chu Từ cắn ngón tay, quấn chặt chăn bông sát người.
Cô không đói bụng, chẳng ăn nổi thứ gì.
Phòng ngủ này quá lớn, lớn đến mức trống trải, chỉ có cô một thân một mình trong bóng tối đen kịt, cô độc đến đáng sợ.
Cuối cùng cô đứng dậy, lần mò đi đến phòng giữ quần áo gần đó.
Ở trong đó đều là quần áo của Tiết Kiệu, tràn đầy hương vị của anh.
Buồn cười thay, cô lại cảm nhận được một chút gì đó an tâm.
Không nên như vậy.
Chu Từ đau khổ ôm mặt nhưng không dằn lòng được mà nắm lấy một bộ quần áo gần đó, là bộ đồ Tiết Kiệu tuỳ ý cởi xuống và ném trong phòng giữ quần áo, còn chưa kịp giặt sạch, có lẽ cô đang rét lạnh hoặc có lẽ vì trống rỗng.
Cô bọc mình vào trong chiếc áo sơ mi trắng thoải mái đó, chiều dài rủ xuống quá đùi, che đi miệng huyệt đang sưng tấy vì bị làm nát của cô.
Chu Từ cuộn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-sau-gio-hoc/468397/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.