Chương trước
Chương sau
Mạnh Phù Dao không ngừng huyết chiến. Cửu Nghi đại điện tràn ngập máu tươi và tiếng ai oán. Nàng giẫm lên máu tươi, đạp lên xương cốt mà đi, bất luận là ai, những kẻ chặn đường nàng đều là kẻ thù không đội trời chung với nàng. Tuy rằng bên cạnh nàng có ít người song ai cũng là thiên hạ cao thủ bậc nhất, đặc biệt là Đế Phi Thiên, một người chiến với tất cả Trưởng lão, tầng tầng lớp lớp các Pháp sư cổ quái, khiến cho tất cả các Trưởng lão đều quần áo rách rưới thảm hại.

Điều kì lạ hơn là ngay cả nhạc trận của người am hiểu về âm nhạc nhất là Càn Đạt Bà cuối cùng lại như tiếng quỷ khóc. Hắn ta từ trước tới nay luôn tùy nghi biến tấu, âm thanh tuyệt vời mê hoặc thần trí con người phát ra từ những cây đàn và sáo trúc bị hắn ta biến tấu chẳng ra gì cả, lại thêm tiếng hát ầm vang của tên Hộ pháp lực lưỡng nhất khiến đại điện hỗn loạn cả lên.

"Long bộ, trận pháp!" Ca Lâu La vương vẫn chau mày cuối cùng không nhịn được lạnh giọng ra lệnh. Long bộ là bộ am hiểu trận pháp nhất trong Bát bộ, từ trước đến nay luôn đứng đầu thiên hạ, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Cực đã thay đổi các trận pháp được truyền thừa của Trường Thanh Thần điện, trận pháp của Long bộ ngoài kế thừa thần thuật của Điện chủ, còn có thể khống chế được tất cả những kẻ muốn khống chế trong thiên hạ.

Quân đi sau của Bát bộ vẫn chưa được hành động, kể từ lúc bắt đầu chiến đấu bọn họ chưa được động tới, nghe thấy lệnh của Ca Lâu La vương, Long bộ điện sứ khoanh tay hờ hững nói: "Khởi bẩm Ca Lâu La vương, lính của tôi vì chịu tội đã bị Điện chủ tước quyền tham chiến, trước khi được Điện chủ phóng thích, không thể tham gia bất kỳ trận đấu nào."

"Hỗn xược!" Ca Lâu La vương tức giận, "Ta là phụ thân của tân nhiệm Điện chủ, ta có quyền ra lệnh cho các ngươi!"

Long bộ điện sứ nhìn gã ta, hạ thấp người, đáp: "Xin ngài xuất trình lệnh bài Điện chủ, hoặc xin tân nhiệm Điện chù ban khẩu dụ."

"Ngươi!" Ca Lâu La sắc mặt tái xanh, đang định truyền lệnh cho Ma Hô La Già bộ đem chiếc cung tinh vi trước giờ chưa từng dùng đến của Thần điện ra, dùng một trận mưa tên bắn chết lũ hỗn xược này là xong, thì bỗng nghe phía sau lưng một người cao giọng nói: "Khẩu dụ của Điện chủ, quỳ xuống." Ca Lâu La vương vội vàng xoay người, liền nhìn thấy một nam tử đeo mặt nạ vàng, mặc áo bào Điện chủ, khoan thai ung dung bước tới.

Dáng đi của người này như nước chảy mây trôi, từ tam thiên ngọc giai bồng bềnh lướt qua, giống như một luồng ánh sáng vàng vừa rực rỡ lại mơ hồ, phản xạ mặt đất đầy ngọc thạch nhuốm máu, trong sự rạng rỡ đó có cả khí phách lạnh lùng và bình thản.

"Điện chủ, người... " Ca Lâu La Vương kinh ngạc nghênh đón, hướng về phía sau người đó, "Người có bị thương không? Vậy còn... Khẩn Na La Vương đâu?"

Ánh mắt nam nhân mặc áo bào kia khẽ run lên, cúi xuống nhìn, vươn tay ra dường như muốn kéo gã ta. Ca Lâu La vương đưa tay ra không hiểu gì.

Bàn tay đưa đến trước mặt Ca Lâu La vương đột nhiên đổi thành cái phẩy tay nhẹ, ánh sáng vàng kim lóe lên ở đầu ngón tay, phẩy phẩy lên tất cả huyệt đạo trên người gã ta giống như một cơn mưa xuân. Ca Lâu La vương bỗng khựng lại ở đó. Huyệt đạo toàn thân bị phong lại trong chớp mắt, huyết dịch chảy trong người dường như đông cứng lại, đến ngay cả mắt gã cũng không thể chớp, chỉ có thể đứng ở đó, lưng quay về phía đại điện, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Ca Lâu La Vương thiên cơ đứng đầu tung hoành thiên hạ, bỗng chốc bị hạ chỉ trong một chiêu. Mặc dù không hề có chút phòng bị, nhưng Ca Lâu La Vương trong giây lát cũng cảm nhận được đối phương không phải Điện chủ Lệ Ung nhưng lại dùng thần thuật của Điện chủ. Điện chủ đâu? Thái Nghiên đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy...

"Ta giết ngươi!" Tiếng hét chói tai đột nhiên truyền ra từ trong điện, bóng đen thanh mảnh mang theo ánh sáng rực rỡ màu trắng ngọc phiếm hồng, từ cửu trùng đại điện bừng lên quầng sáng cầu vồng trải dài cả vạn dặm, một dòng điện mãnh liệt bắn thẳng đến!

Dòng điện mãnh liệt này giống như một thanh đao có thể chém đôi bầu trời, mang theo sát khí và hận thù vô hạn, quyết chí đoạn tuyệt lao tới! Không thể giết kẻ địch, thà rằng tự kết liễu! Ánh sáng đỏ thẫm của thanh kiếm phía trước người con gái lóe lên, chĩa thẳng đến trước ngực kẻ thù, nàng ta dừng hết sức lực toàn thân, một mực muốn đâm Điện chủ Trường Thanh một nhát, không thành công cũng thành nhân! Nàng như hồng nhạn vỗ cánh mạnh mẽ xuất chiêu, khung cảnh bốn bề gió bão ầm ầm đằng đằng sát khí, ngô đồng bay tứ tung, nhất loạt dừng lại, rồi lại bay lên, trong phút chốc đất trời phảng phất làn khói màu tím đẹp đến mê hồn.

Một người con gái xuất hiện trong làn khói tím đó, tóc đen như mun, mắt đỏ như máu, má trắng như ngọc, trán thấm đẫm sương. Áo bào vàng của nam nhân ở dưới bậc thềm bị gió cuốn lên, khẽ ngẩng đầu nhìn nàng từ mây bay xuống, nhẹ nhàng như sương như khói, mang theo lửa vây và máu nóng cuốn về phía hắn. Thoáng chốc, ánh mắt hắn rã rời thành nghìn mảnh, hạnh phúc... khổ đau... hân hoan... xúc động... vui mừng... bi thương... hồng trần lạc định.

Trên thang ngọc dài bất tận tới trời cao, thăng trầm bất diệt, hắn đột nhiên nhẹ nhàng vươn tay, hướng về phía thanh kiếm mà Mạnh Phù Dao rút ra, sải rộng cánh tay, khẽ gọi: "Phù Dao".

"Két!"

Trong tình thế không thể khống chế, thanh kiếm nhanh như cắt lao về phía trước. Mạnh Phù Dao cứng đờ giữa không trung. Nàng không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm nam nhân đó, lúc này mới thấy rõ ánh mắt hỗn loạn của hắn, nhìn rõ nét phong lưu vô hạn giữa hai hàng mày hắn, rực rỡ xán lạn mà thong dong, ánh mắt hắn mềm mại chăm chú nhìn nàng. Trên người hắn thoang thoảng mùi hương đặc biệt của hoa sen A Tu La, phảng phất như mây trôi bồng bềnh lãng đãng.

Mặt trời nhô lên chiếu sáng đỉnh núi tuyết Trường Thanh, phản chiếu ngọc giai cô thành trong ánh sáng lấp lánh, phía trên thang ngọc, đôi nam nữ yêu nhau đó, sau khi phá tan hàng rào trùng điệp, vượt qua tất thảy sinh tử, xa cách rồi lại trùng phùng. Gió lặng, hoa rơi khẽ khàng, Phù Dao nhẹ buông tay. Thân thể nàng mềm nhũn, bỗng mất hết tất cả sức lực.

Nàng ngã xuống.

Rơi vào đôi tay đang giang rộng của hắn. Giống như một chú chim đang bay cao trên không trung, cả mình đẫm máu, vượt qua số mệnh để quay trở về, trong giây phút đau đón nhất và hoảng sợ nhất, rơi xuống nơi bình an nhất đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi.

Hồng trần vô định.

Trường Thanh Thần điện được duy trì suốt ngần ấy năm qua bởi thần thuật của Điện chủ, cho dù đạt được bằng bất cứ cách nào, kẻ sở hữu thần thuật chính là chủ nhân của mảnh đất Thương Khung này, tất cả mọi người chỉ trung thành với Điện chủ.

Dưới sự uy hiếp của ánh sáng thần thuật và lá Mạn Đà La, không có bất cứ năng lượng nào có thể kháng cự. Trận đại chiến tranh giành ngôi vị Điện chủ trong nháy mắt tiêu tan một cách kì lạ, Bát bộ dừng tay, Trưởng lão ngừng chiến, Ca Lâu La Vương tạm thời bị giam lỏng. Nể mặt Thái Nghiên, Trưởng Tôn Vô Cực tuyệt đối sẽ không xuống tay với gã, giam lại một thời gian rồi tính tiếp. Đế Phi Thiên vì thế vô cùng bất mãn, hắn ta không còn đối thủ nữa rồi.

Hắn ta đòi thả Ca Lâu La vương để quyết đấu, Trưởng Tôn Vô Cực khẽ nói: "Người ta mới mất ái nữ, tâm trạng hoang mang, Vu thần đại nhân nhất định phải giậu đổ bìm leo sao?"

Đế Phi Thiên kiêu ngạo lập tức bỏ qua, nhưng nhìn hắn hồi lâu rồi đáp: "Ta đây đánh cả năm nay mệt rồi, lần sau mà còn lên núi sẽ dạy dỗ ngươi."

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười: "Bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi." Vu thần đại nhân liếc mắt nhìn Mạnh Phù Dao, từ lúc hắn ta thấy nàng xuất hiện trong đại điện đã không có hứng thú với nàng nữa, rõ ràng là nữ nhân của người ta, đồ dùng lại, ta đây không thèm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.