"Huynh... tự mình đi giúp nàng ta đi..." Thái Nghiên gục xuống trên người của Trưởng Tôn vô Cực, đầu dựa vào ngực hắn, cười bình thản, "Ta cảm thấy hình như ta không làm được nữa..."
Nàng ta mỉm cười gục trên ngực hắn, nghe thấy nhịp tim hắn đập mỗi lúc một ổn định hơn, như thể đang lắng nghe một khúc nhạc huyền âm mỹ diệu, sau khi đã trải qua bao hiểm nguy mất mát, đây thật sự là một bản nhạc đẹp nhất thế gian, cứ nhìn hắn tấu mãi như vậy, đã rất nhiều năm trôi qua rồi.
"Nhưng mà sau này... ta hối hận..." Nàng ta lấy mặt mình áp lên mặt hắn, nước mắt nóng hổi lăn trên da thịt lạnh lẽo của Vô Cực, trong đời hắn đã có người cho hắn ấm áp, sự ấm áp của nàng ta, hắn chưa từng cần đến, vì vậy cả đời này, khoảng cách gần nhất giữa nàng ta và hắn chính là lúc này, từ nay về sau hai người sẽ cách biệt.
Rừng sâu lạnh lẽo, hoa bay khắp trời, mai tàn ủ rũ, tiếng thở dài ai oán thê lương. Dòng lệ nóng hổi trên đôi bờ má nàng ta rơi xuống má Trưởng Tôn Vô Cực, môi nàng ta chầm chậm chuyển dời, đặt lên môi hắn, hàm răng khẽ mở, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, hoa Mạn Đà La mười tám cánh trắng tinh khôi được mớm vào miệng hắn.
Sư huynh của ta... tình yêu của ta.
Từ nay về sau dù huynh có đứng ở đỉnh cao nhất thiên hạ, nhìn nhân thế bể dâu biến hóa, cũng hi vọng huynh không cảm thấy cô đơn, hi vọng rừng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208725/quyen-08-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.