Cửa mở ra dẫn theo ánh trăng mờ ảo vào nhà, hắt lên người khiến bóng dáng hắn có chút mờ ảo, trên người hắn có mùi hương của cỏ xanh và hoa rơi, rõ ràng hắn vừa cho ngựa ăn quay về. Thiết Thành sải bước tiến vào trong, gió lả lướt lùa vào khiến lửa bập bùng bị thổi dạt về phía Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi, hai người đều buông tay tránh ra, Phù Dao cười mắng, “Tên hán tử thô lỗ này, đến đi đường cũng không thể đi cho tử tế."
Thiết Thành nhếch miệng cười với nàng, duỗi tay đi tìm lương khô trong tay nải, Chung Dị nãy giờ vẫn ngồi yên lặng một goc đột nhiên lao tới, vô cùng vui vẻ phẩy phẩy tay áo trước mặt Thiết Thành hỏi, "Ta mặc áo này có đẹp không?"
Thiết Thành nóng nảy đẩy hắn ta ra, "Ngươi mặc cái gì cũng khó nhìn hết."
Mạnh Phù Dao đang ngồi đối diện đống lửa bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thiết Thành không nhận ra đó là áo của mình sao?
Thiết Thành? Thiết Thành!
"Vù" một tiếng, bóng áo tím chợt lóe lên, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên cạnh đã biến mất từ lúc nào.
Hắn trước giờ luôn tình như xử nữ, động như thỏ chạy, nhưng tốc độ khi nãy của hắn dường như đã đạt tới tốc độ cực hạn mà một con người có thể có, đến thị lực siêu phàm của Mạnh Phù Dao cũng hoàn toàn không thể biết được hắn chạy về hướng nào, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc lòng nàng vừa chấn động, ánh lửa bỗng sáng lên, hắn đã xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208500/quyen-5-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.